Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 596 - Q5 - Chương 079: Từng Bước Nguy Cơ.

Q5 - Chương 079: Từng bước nguy cơ. Q5 - Chương 079: Từng bước nguy cơ.

Tiêu Mộng Kỳ quay sang nhìn nhóm năm người ngồi ăn bên bàn, bọn họ có tổng cộng 11 người, trừ 7 người họ, còn có 4 đội viên đặc cảnh luân phiên theo dõi nhất cử nhất động của nghi phạm, hiện đang gác ngoài trung tâm tắm rửa.

“ Làm sao giờ?” Sử Thanh Hoài rốt cuộc không quyết định được, lại hỏi:

Chính hắn là người dẫn đội, giờ hỏi cô, để khách cướp vai chủ, Tiêu Mộng Kỳ cười: “ Tôi cũng đang cân nhắc việc này đây, trước tiên xét xem nếu chúng ta bứt dây động rừng sẽ dẫn tới hậu quả gì, phải giải quyết hậu quả ra sao, xử phạt là cái chắc rồi ... Anh không hiểu ý tứ của xử trưởng Hứa à? Anh có thể lựa chọn phương thức thích hợp, nhưng tổng đội sẽ không hạ lệnh đâu ...”

Ý tứ rất rõ, tôi không hạn chế anh, song hậu quả anh đi mà gánh, chứ chả lẽ mong lãnh đạo gánh hộ chắc, Sử Thanh Hoài thở dài:” Bên trên thật u ám ... Vậy tổng đội trương Dương nói sao?”

“ Anh có thể không xét tới ý kiến của ông ấy, nếu ông ấy có thể làm theo ý mình thì sớm tóm nghi phạm về tra tấn rồi.” Tiêu Mộng Kỳ tủm tỉm cười, đặc cảnh bọn họ không phải là đơn vị điều tra, mà là trấn áp, thường chỉ tấn công mục tiêu đã rõ ràng, đại loại kiểu đột kích kẻ bắt con tin cố thủ trong nhà chẳng hạn, nếu không phải vì lần này thân phận nạn nhân mẫn cảm cần bảo mật, thì bọn họ không dính vào:

“ Vậy ý cô là gì?” Sử Thanh Hoài lại hỏi:

Thiếu quyết đoán tới cái độ này làm Tiêu Mộng Kỳ chán nản, lấy ra hai đồng xu đưa hắn một đồng:” Để cho công bằng, chúng ta dùng đồng xu quyết định, đồng ý là mặt số, không đồng ý là mặt hình.”

“ Được.” Sử Thanh Hoài cầm đồng xu, úp tay che đi:

“ Ok!” Tiêu Mộng Kỳ chiếm quyền chủ động đếm:” 1,2 , 3 rụt tay ..”

Hai đồng xu đều hướng lên trên, hai người nhìn nhau cười, Tiêu Mộng Kỳ đoán trước rồi, kỳ thực Sử Thanh Hoài dù lo lắng song đã có quyết định, mà lòng tin chính là nhờ nhóm năm người kia, giống như cô vậy.

“ Bọn họ đang làm gì vậy?” Du Phong nãy giờ luôn chú ý tới Tiêu Mộng Kỳ, thấy hai người đó hết sức ám muội, ghen tỵ hỏi nhỏ:

“ Chuyện riêng tư của lãnh đạo, đừng nghe ngóng bừa.” Thử Tiêu ăn món miến lòng đặc sản nơi này, mùi vị không tệ:

Tào Á Kiệt quay đầu nhìn, Sử Thanh Hoài điển trai nho nhã ngồi cùng với Tiêu Mộng Kỳ quyến rũ khí chất, thực sự là xứng đôi vừa lứa, khiến tỉ lệ quay đầu rất cao, hắn hâm mộ nói: “ Đúng là một đôi trời sinh ... Giờ nghĩ lại trước kia chỉ biết vùi đầu kiếm tiền, bỏ lỡ quá nhiều thứ.

“ Không có tiền làm cơ sở, anh còn chẳng có cơ hội mà nuối tiếc nữa cơ.” Dư Tội nhắc tới tiền là xuống tinh thần, trả nợ thì lòng nhẹ nhõm thật, nhưng túi nó cũng nhẹ, không biết khi chị Lâm về thì sao, chẳng lẽ lúc thuê nhà nghỉ để chị ấy trả tiền:

Lý Mân nuốt miếng thịt ngan xuống, đôi mắt đào hoa hết sức sáng:” Các cậu có tiền hay không cũng thế, đám độc thân, ai thèm để ý, không biết à, trong mắt nữ nhân, nam nhân kết hôn mới có vị, sự thâm trầm, vững vàng đó làm người ta xao động ... Hoặc như đại bảo mẫu của chúng ta, chu đáo, điềm đạm chững chạc, kỳ thực lần đầu gặp là tôi đã thích anh ấy rồi, thế nên tôi mới đồng ý kế hoạch chi viện này.”

Phì! Bốn người còn lại phun thức ăn ra, Thử Tiêu là phun ác nhất, miến chảy ra khỏi mũi, Tào Á Kiệt vỗ vỗ ngực, Du Phong gục đầu xuống bàn cười, Dư Tội há hốc mồm, không biết Chị Béo có tiềm chất tiểu tam, hay là nữ nhân thực sự đều như thế.

“ Cười cái gì mà cười hả, các cậu thích nữ lãnh đạo thì được, tôi thích nam lãnh đạo thì sai à?” Lý Mân có chút tổn thương, phát tiết cơn giận lên thức ăn, lớn tiếng hô:” Bát nữa.”

“ Mọi người ăn xong chúng ta hội ý nhỏ nhé.” Tiêu Mộng Kỳ ăn xong cũng đã có quyết định, đi qua thuận miệng nói:

“ Ăn xong tới phòng tôi, chúng ta mở cuộc thảo luận nhỏ.” Sử Thanh Hoài nói thêm:

Lý Mân vâng rất to làm bốn người kia lại cười phì lần nữa, hai vị lãnh đạo chả hiểu cái gì, song cũng đã quen rồi, lắc đầu bỏ đi.

Cuộc họp rất đơn giản, đem tình hình đại khái kể ra một lượt, nút thắt là ở có thể lấy được tin tức xác thực hơn không, Thử Tiêu chẳng coi ra gì, nói giao nghi phạm cho hắn, tống tinh chất ớt vào mồm, xem nó có khai không?

Kiến nghị này lập tức bị Tiêu Mộng Kỳ phủ quyết, làm thế chẳng bằng không làm, chẳng may mà đối phương nói linh tinh thì hậu quả khó lường. Tào Á Kiệt đồng ý, liên lạc đơn tuyến tuy giúp bọn tội phạm che dấu hành tung, tránh tóm trọn ổ, song cũng là điểm yếu, vì bắt một tên, nhưng tên khác sẽ không biết, cái này trúng ý Dư Tội, xem ra lão Tào rất kinh nghiệm.

Lý Mân có năng lực đấy, nhưng gặp phải chuyện cần quyết đoán thì chịu rồi, không biết làm gì, tuy vậy cô tán đồng bắt, thậm chí muốn tự bắt, song cô là dân văn phòng 100%. Du Phong tán đồng, không cần biết nhiều, tra ra nguồn tiền của hắn, là có cách lật cả kênh rửa tiền.

Sử Thanh Hoài thấy cái tiểu tổ này quá khích như thế thì nhấn mạnh, tuyệt đối không bứt dây động rừng, nếu không thả bỏ, cứ theo dõi theo cách vốn có.

Tiêu Mộng Kỳ từ góc độ tâm lý nói, thông thường tội phạm ngay từ giây phút bị bắt là xuất hiện tâm lý phản kháng, bất kể tính cách mỗi người mỗi khác thì chúng không khai ngay, một đột phá phòng tuyến tâm lý này phải cần thời gian mài mòn hoặc có thứ đủ sức uy hiếp.

Nhưng bọn họ thời gian không có, cả chứng cứ xác thực cũng không có.

“ Đem về đánh một trận, không khai đánh trận nữa.” Lý Mân đấm hai tay vào nhau, có vẻ định đích thân ra trận:

“ Chị Béo nói đúng, với bọn đó cứ cho chúng mềm xương là dễ ngay.” Thử Tiêu tán thành:

“ Đề tài này không cần thảo luận, tố chất nghề nghiệp của hai người đã thành công đột phá giới hạn rồi.” Du Phong phản đối bạo lực:

“ Mọi người, nghe Dư Tội nói xem.” Sử Thanh Hoài nhìn Dư Tội nãy giờ không tham gia ý kiến, chỉ chống tay ngồi nhìn mọi người cười, y đã đề xuất thì tất nhiên có cách, xem y nói chuyện với đám nghi phạm trước kia là thấy:

“ Thực ra đơn giản lằm, mọi người điều chỉnh tâm thái là giải quyết được.” Dư Tội ngồi thẳng dậy:” Khúc mắc đầu tiên là cảnh sát không làm việc không có chứng cứ, đúng không? Thứ hai là sợ hỏng chuyện sẽ gặp đồng phiền toái, vụ án này quan hệ trọng đại, có thể ảnh hưởng tới sĩ đồ, đúng không? .... Vậy thì cách giải quyết là, đừng coi mình là cảnh sát nữa, sẽ không phải lo trước sợ sau gì hết.”

Tất cả trố mắt, vị này thật dám nói, lại định làm bừa gì đây? Sử Thanh Hoài xua tay liên hồi: “ Không được, dù chúng ta đi quá giới hạn cũng chẳng có gì đảm bảo trong thời gian ngắn thẩm vấn được, khi đó thì tha hồ rắc rối, đừng vì sảng khoái nhất thời mà hỏng việc.”

“ Anh vẫn chưa hiểu ý tôi, tôi nói là đừng dùng thân phận cảnh sát bắt hắn.” Dư Tội nhìn quanh, kích động hứng thú của mọi người:” Coi mình là dân XHĐ đi, hắn là thằng giữ bí mật băng nhóm đối địch, lừa hắn tới một nơi kín đáo, tha hồ mà chỉnh hắn, anh chị em hiểu ý tôi không?”

Sử Thanh Hoài mặt mày nhăn nhó, quá lắm rồi, khác gì tội phạm bắt cóc, Tiêu Mộng Kỳ mày giãn ra, đưa ngón tay ngăn cản hắn nói, khuyến khích Dư Tội:” Tiếp tục đi ... Ý anh là không để đối phương nhận ra chúng ta là cảnh sát, nếu thế dù thất bại cũng không kinh động tới tên khác chứ gì, đáng thử đấy.”

“ Ý tôi đúng là vậy, cô nhìn bọn họ xem, nhóm này đi với nhau muốn thuyết phục nghi phạm mình là cảnh sát còn tốn thời gian ấy chứ.”

Dư Tội chỉ Thử Tiêu, Lý Mân béo tròn béo trục và Du Phong nhợt nhạt tong teo như con nghiện, Tào Á Kiệt tuy khá điển trai, nhưng xếp vào đội ngũ càng thành cọc cạch, đúng là khó tin thật, Tiêu Mộng Kỳ suýt phì cười.

Bình Luận (0)
Comment