Đó là một nơi hoang vu, những cái cây cao lớn lá rộng che đậy đi câu chuyện dưới màn đêm, cũng là một nơi cách quốc lộ không xa, hai chiếc xe đỗ ở đó, trong một cái xe khác là Sử Thanh Hoài, Tiêu Mộng Kỳ, Du Phong, Tào Á Kiệt vây quanh Lý Mân đang thao tác máy tính, trên màn hình là hai người đeo khẩu trang sắp bắt nghi phạm khai sạch ra rồi.
Bảo ca, A Phi, Long Tử, Lam gia cùng một người tên Khả Khả, trừ Duẫn Thiên Bảo là có thể liên hệ trực tiếp, những người khác thì cả tên thật cũng không rõ, song không gây trở ngại bọn chúng kết băng nhóm cướp xe.
Quá trình nhanh hơn họ tưởng tượng, hoàn cảnh kinh khủng, đống đạo cụ máu me, cùng với hai tên buôn nội tạng, nhiệt độ trong xe cố ý giảm thật thấp. Ý tưởng này do Lý Mân nghĩ ra, với người bình thường mà nói, đây là chuyện vô cùng đáng sợ, với tội phạm có vẻ cũng thế.
Tiêu Mộng Kỳ xem đồng hồ đeo tay, đã hơn 3 giờ sáng rồi, nghi phạm căn bản chẳng có cái gọi là phòng tuyến tâm lý nào cả, thậm chí còn sợ người ta không tin mình, thông tin có được đủ làm vụ án sáng tỏ rồi.
“ Hai tên này đúng là một đôi trời sinh, cả tiếng liền không trò nào lặp lại, không trao đổi ánh mắt cũng hiểu ý nhau.” Tào Á Kiệt tặc lưỡi thán phục không thôi:
“ Tôi thấy thương cho nghi phạm.” Du Phong động lòng trắc ẩn lẩm bẩm:
Không thương sao được, chẳng những bản thân bị vơ vét hết, đến cả huynh đệ cũng bị lôi xuống nước, trên màn hình Thử Tiêu đang dỗ dành, đừng khóc đừng khóc, bẩn mặt, bằng việc bọn mày làm, rơi vào tay cảnh sát thế nào cũng bị xử bắn, bọn chúng mà không gửi tiền, lão tử đi tố cáo. Dư Tội tiếp lời, đúng rồi, tố cáo có thêm tiền thưởng.
Vô sỉ tới đó Tiêu Mộng Kỳ phải che miệng cười, thông tin đã lấy đủ, giờ đơn thuần là trò chơi biến thái của hai người kia mà thôi, cô ngồi trong xe chật hẹp đã lâu, mở cửa ra ngoài hít thở không khí trong lành, Sử Thanh Hoài cũng đi theo.
Cách đó không xa là cái xe được đặc cảnh cầm súng bảo vệ bốn phía, Tiêu Mộng Kỳ nghĩ lại là không nhịn được cười:” Hai người họ bằng cả một trung đội.”
“ Cô đang khen họ sao?”
“ Chẳng lẽ không đáng khen à?” Tiêu Mộng Kỳ thấy sắc mặt hắn không hề tốt, nhỏ nhẹ nói: “ Tôi biết anh phản cảm với hành vi vượt ngoài chức trách và đạo đức, song chuyện đó phù hợp khi ở văn phòng, ra thực địa quan niệm này của anh phải đổi.”
“ Tôi thay đổi rồi, nhưng không tiếp nhận được.” Sử Thanh Hoài lắc đầu, trong mắt hắn cảnh sát mà dùng thủ đoạn của tội phạm thì mọi việc làm được thật vô nghĩa:
“ Nhân từ và thương xót với loại táng tận lương tâm thì cũng không khác gì phạm tội đâu.” Tiêu Mộng Kỳ dứt khoát nói
Sử Thanh Hoài ngạc nhiên nhìn nữ chuyên gia tâm lý học, hắn chưa bao giờ nghĩ, cô gái duyên dáng làm cảnh sát vẫn thích ăn diện lại có một mặt thiết huyết như thế.
Đêm hôm đó công tác phải làm rất nhiều, một bên "thẩm vấn", một bên phụ trách chỉnh lý tình hình gửi về hậu phương, mệnh lệnh trong nhà là tới Thâm Quyến tụ họp với tổ còn lại. Trước khi đi, Tiêu Mộng Kỳ phái Tào Á Kiệt, Du Phong, Sử Thành Hoài tới chỗ ở Vương Thành tìm kiếm một phen.
Sắp trời sáng nhóm kia quay lại, mang theo một cái valy, bên trong có mấy cái di động, một đống bản vẽ cùng với công cụ gây án hình thù kỳ quái, phải công nhận tên này có chỗ hơn người, bản vẽ hơn 100 loại xe cao cấp, đánh dấu vị trí xử lý, trong di động chứa nhiều ảnh động cơ. Quan trọng là ở công cụ gây án, giống cái kìm bình thường, nhưng ở mũi kìm hàn thêm vật nhọn, rất tinh xảo, độ rộng không tới 1ml, khới với chiếc xe gặp sự cố tìm được ở Đại Nguyên.
Câu đố được giải, quả thực là rất đơn giản, Tiêu Mộng Kỳ lên chiếc xe còn lại, kéo rèm ra, Vương Thành thoi thóp nhìn thấy "Hãn Phỉ Nương", cuống lên cầu khẩn:” Đại tỷ, em có mắt không tròng, chị tha cho em, em đưa tiền rồi, đừng giết em.”
“ Đã biết điều như thế, sao tôi hại cậu được, thả ra.” Tiêu Mộng Kỳ uy phong ra lệnh:
Lập tức bốn đặc cảnh lên xe, tháo đai buộc ở chân, tay, cổ, mặc quần áo rồi dìu xuống xe, Vương Thành run lẩy bẩy, rối rít nói:” Em nhất định đưa tiền, hôm nay chỉ cần liên hệ được với huynh đệ, em sẽ gửi tiền.”
Cạch, cái còng số tám bằng thép lạnh băng còng vào cổ tay hắn, Vương Thành im bặt.
“ Giới thiệu lại nhé, chúng tôi là tổ hành động đặc biệt của sở công an tỉnh Sơn Bắc, chuyên môn tới đây tìm anh, giờ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau rồi.” Tiêu Mộng Kỳ khoanh tay trước ngực, uy nghiêm nói:
Vương Thành chưa kịp phản ứng, Thử Tiêu cởi khẩu trang, cầm "thận" giơ lên ném đi: “ Đừng sợ, cật heo mua ở chợ thôi.”
Vương Thành chỉ chỉ tay run lẩy bẩy, vừa sợ vừa giận, không ngờ nhũn người xỉu luôn.
……. ……
Hứa Bình Thu cong tay chuẩn bị gõ phòng Dương Vũ Bân thì dừng lại, sau đó nghiêng tai nghe, thấy tiếng cười lớn trong phòng, ông cũng cười chỉ chỉ bên trong nói với chính ủy Vạn:” Nghe xem, Lão Dương vui chưa kìa.”
“ Biểu dương của bộ là cái chắc rồi, ông ta không vui sao được.”
Không gõ cửa nửa, Hửa Bình Thu xoay khẽ nắm đấm đẩy nhẹ cửa vào, thấy Dương Vũ Bân vừa cười vừa vuốt râu, thình lình nhìn thấy cửa mở ra, ông ta giật bắn mình.
“ Nào nào nào.” Lão Dương phát hiện hai người kia, càng vui vẻ, vội vàng đứng dậy mới ngồi:
Hứa Bình Thu xua tay: “ Thôi đi, không cần giả vờ giả vịt làm gì:”
“ Ài, lần này là thật đấy, cấp dưới của ông toàn là người tài, tôi còn lo mười mấy tiếng không thẩm vấn được, ai dè chưa cần tới mười mấy phút, ha ha ha, ông biết họ dùng cái gì không? Mấy quả cật heo, tim heo đóng giả thành băng nhóm buôn nội tạng, làm hắn sợ són ra quần ... Xem đi, đã lấy được công cụ gây án, cơ bản xác nhận rồi ...” Vụ án tiến triển thần tốc, Dương Vũ Bân đã hoàn toàn thả lỏng, bắt giữ với đặc cảnh mà nói không có gì khó khăn, chỉ sợ không tìm ra kẻ nào mà bắt:
“ Vậy mà khi người ta đoán, còn cười nhạo.” Hứa Bình Thu tính nợ cũ:
Dương Vũ Bân không bận tâm:” Lúc đó ai mà biết được chân tướng chứ, Lão Hứa, anh chàng đó rốt cuộc là ai?”
“ Bên tôi nhân tài lớp lớp mà, này Lão Dương, chuyện hứa với tôi thế nào đây, hôm nay tôi tới thúc giục đấy:” Hứa Bình Thu lướt qua đề tài này:
“ Không thành vấn đề, tháng này là có, vài cái xe thôi mà, gia nghiệp chúng ta lớn thế này mà còn bận tâm chuyện nhỏ.” Dương Vũ Bân nhắc:” Mấy tổ phái đi cả rồi, khả năng kinh động tới lực lượng cảnh sát địa phương, chúng ta cần trao đổi chút về cách thức phối hợp.”
“ Cố gắng hết mức tránh kinh động tới địa phương, cái bánh này chẳng lớn lắm đâu, anh còn muốn chia cho người ta à?”
Cũng đúng, kinh động tới địa phương, nghi phạm thì người ta không có phần, nhưng mà số tiền bị cướp không nhỏ, mỗi bên dụng vào một ít thì giá trị vụ án khó nói lắm.
Đây chính là trở ngại lớn nhất nhất cho sự hợp tác các vùng, làm việc gì cũng có cái giá.
“ Giờ bọn họ ở đâu?” Hứa Bình Thu quay lại vụ án:
“ Gần Tam Thủy, trước khi trời tối có thể tới được Thâm Quyến, nói ra cũng lạ, đây là tình huống vừa mới truyền về.” Dương Vũ Bân xoay màn hình laptop:
Duẫn Thiên Bảo, nam, 33 tuổi, mở một xưởng sửa xe tên "Sửa nhanh chữa gọn", tài chính đăng ký một trăm vạn, tiếp xúc ngoại vi đã tra được điện thoại, nhà ở, thẻ ngân hàng, xem vài bức ảnh, kẻ này ở trong tiểu khu cao cấp, lại còn đi BMW, Hứa Bình Thu nhíu mày.
“ Tà không, người này nhìn thế nào cũng thấy là hộ giàu có, nhà, xe, xưởng phải ngàn vạn, vậy mà đi ăn cướp?” Dương Vũ Bân không hiểu:
Tuy thấy khó tin, nhưng chắc chắn là không thể sai được, hắn là người trực tiếp liên hệ với Vương Thành, sau khi gây án xong ở Đại Nguyên, hắn dùng thân phận giả rời đi, chừng đó nghi vấn đủ bắt rồi.
“ Cứ mau chóng bắt Vương Thành đi đã, ngàn vạn lần đừng để vì con tốt mà kinh động cá lớn, đi bước nào chắc bước đó đã.” Hứa Bình Thu thấy chuyện này có vấn đề, cần tránh đêm dài lắm mộng:
“ Bắt rồi, ái chà, Lão Hà, mấy cấp dưới tà môn đó của ông, tôi muốn đào hết về nhà.” Dương Vũ Bân nửa đùa nửa thật:
Hứa Bình Thu và chính ủy Vạn còn đang ngẩn người, tốc độ của tiền tuyến vượt ngoài dự liệu ...