Chiếc BMW của nghi phạm xuất hiện trên màn hình của Dương Vũ Bân lúc này đang phóng vun vút trên đường cao tốc vành đai thành phố Thâm Quyến. Lái xe là nam tử trẻ, mắt sao mày kiếm rất nam tính, da dẻ bảo dưỡng rất tốt, thi thoảng nhìn đồng hồ tốc độ, đi trên con đường giới hạn 80 km/h kiểm tra kỹ thuật của mình. Hắn khống chế tốc độ ở đúng 80 km/h, đi qua hai điểm giám thị, tích tắc đạp ga, tăng vọt lên 160 km/h, gia tốc cường liệt làm hắn khoan khoái hú lên.
Chiếc xe như con rồng bạc lao vù vù, chớp mắt biến mất trong đôi mắt kinh hãi của chủ xe khác.
Phía sau cách rất xa, tiểu tổ truy bắt đã phải từ bỏ, mắng:” Mẹ nó, thằng này đi ăn cướp sao mà nhanh thế?”
“ Không có kỹ năng lái xe cao như thế, làm sao dám cướp trên đường cao tốc.” Giải Băng ngồi ở ghế sau xem tiến triển vụ án, thuận miệng an bài: “ 8 giờ tối các đồng chí ở Ngô Ninh tới, chúng ta cùng cửa đầu đường cao tốc đón.”
“ Vâng.” Lái xe gật đầu:
Theo quy luật giám thị được, người này đại bộ phận thời gian ở trong xưởng, không đuổi được cũng không sao, xe rời đường cao tốc, tới trấn Tiết Cương, xe giám thị chầm chậm đi qua xưởng, không dừng lại, cái xưởng Sửa nhanh chữa gọn này phải rộng tới 15 mẫu, theo tài liệu, Duẫn Thiên Bảo là đại cổ đông.
“ Đội trưởng Giải, anh nhìn kìa.” Cảnh sát giám thị chỉ tay:
Giải Băng ngẩng đầu lên thấy mấy chiếc xe hình thù đặc biệt đi vào trong xưởng, trầm ngâm không biết suy nghĩ gì, hắn tuy trẻ, nhưng uy lớn, không ai dám nói thêm câu nào, sợ gián đoạn suy nghĩ, lát sau xem đồng hồ, chỉ huy xe tới một hiệu thực phẩm, đóng giả khách quen, thi thoảng nhìn xe ra vào xưởng.
“ Chúng làm gì thế?” Tiêu Mộng Kỳ cầm di động xem hình ảnh, sau đó đưa cho Vương Thành xem:
Thằng này giờ đã ngoan lắm rồi, bảo sao nghe vậy:” Bọn họ chuẩn bị đang cược xe.”
“ Cược cái gì?” Thử Tiêu nghe thấy đánh cược thôi là đã hưng phấn:
“ Cược xe.”
Vương Thành thấy còn mấy người chưa hiểu, hắn giải thích, đây là trò quen thuộc của người có tiền vùng ven biển, du nhập ở phương tây, do người trẻ tuổi có gia thế rảnh rỗi từ hội chơi xe phát triển thành. Thông thường là chọn một đoạn đường, nhân lúc xe ít, sau đó là đánh cược, thi đấu có thể là một đấu một hoặc là cùng đua, cược tiền hoặc thua mất xe, Duẫn Thiên Bảo cũng có tiếng trong nghề lẫn trò cược xe này, hắn được chiêu mộ khi làm công ở đương địa.
“ Ra thế.” Thử Tiêu mất hứng, trò này hắn không chơi được:” Tiếc thế, nếu dẫn hai thằng mê xe kia đi thì có thể cược một chuyến, không lấy xe, kiếm tí lộ phí cũng được.”
“ Nếu hai cậu ấy thua thì sao?” Du Phong hỏi:
“ Hả, nghi phạm còn muốn đòi tiền à?” Thử Tiêu kinh ngạc tột độ:
Vô sỉ tới độ làm người khác đều bật cười, hạ được Vương Thành, ai nấy đều thoải mái hơn nhiều rồi, tên đó tiết lộ quá nhiều tin tức, giờ cùng đường, đành nghe theo an bài của cảnh sát, nếu không lộ ra có khi đồng bọn xử.
Di động được đưa cho Dư Tội, Tiêu Mộng Kỳ nhỏ giọng giới thiệu tình hình:” Tổ của Giải Băng đã tới nơi, giám thị hai ngày rồi, theo họ nói, không thể theo dõi được, đối tượng đi xe quá nhanh, vòng tròn giao du thì nhỏ, không tiếp cận được ...”
Dư Tội không nói gì, trong mấy tổ đội như thế, vậy mà gặp đúng Giải Băng đúng là xúi quẩy, chỉ ậm ừ. Thử Tiêu ghé đầu nhìn lại la oai oái:” Oa, có nhà có xưởng còn đi cướp.”
“ Không phải cướp, có lẽ với chúng mà nói chỉ là một loại sở thích, chứ không phải là cách thức sinh tồn ... Rất có thể là vì tìm kiếm kích thích.” Tiêu Mộng Kỳ đứng ở góc độ phân tích tâm lý nói:
“ Nếu thế thì loại người này khó đối phó lắm.” Thử Tiêu nhận thức trực quan:
Dư Tội trả lại di động, sau đó ngồi xuống trước mặt cúi gục đầu như gả trống bại trận, hỏi: “ Này, làm được bao lâu rồi?”
“ Hơn hai năm ạ.”
“ Mỗi lần được bao nhiêu?”
“ Thường là được năm sáu vạn, nhiều thì mười vạn.”
“ Thế chúng kiếm được bao nhiêu?”
“ Không biết ạ.”
“ Tôi biết phải nói gì với cậu đây, cái nên biết thì chả biết gì cả, đến làm tội phạm cũng không hợp cách nữa, đi tiền trạm, làm việc nguy cơ cao, để rồi nhận tiền bèo bọt, đáng không?”
Vương Thành mỗi ngày lại thêm một đả kích mới, giờ bị nói tới độ như chẳng còn cả tư cách làm người, nghĩ có sai đâu, hắn chỉ biết cách liên hệ với Duẫn Thiên Bảo, hơn nữa trừ khi được gọi thì không được đi tìm, tối đa nói chuyện qua QQ. Hai ba tháng trời người ta mới nhớ tới, làm xong về nhà đợi người ta chia bao nhiêu được bấy nhiêu, trước kia thấy oai lắm, giờ thì cảm giác cặn bã cũng không bằng.
Xe đi mấy tiếng liền, tới khu nghỉ ngơi trên đường cao tốc, nghỉ lại nửa tiếng ăn uống, đổi xe, nghi phạm do đồng nghiệp giám thị, bọn họ thảo luận tới bước tiếp theo.
Chỉ có Dư Tội là không rời nghi phạm, lúc này Vương Thành vừa mệt mỏi vừa khủng hoảng, không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Tội:” Thằng nhãi, còn che dấu gì phải không?”
“ Không ạ, em thề mà, em khai hết rồi, em chỉ chọc cái lỗ trên xe thôi anh ơi, em không tham gia vụ cướp.” Vương Thành rối rít lắc đầu:
Nhìn bộ dạng tên này giống cái giẻ đã bị vắt kiệt nước vậy, có bao nhiêu khai bấy nhiêu rồi, song Dư Tội cứ có cảm giác sau vẻ bề ngoài thảm hại đó còn che dấu điều gì, lặp lại mấy câu hỏi đã có câu trả lời:” Ở Đại Nguyên là ai cùng cậu đi mua xe gây án?”
Vương Thành khổ sở đáp:” A Phi ạ?”
“ Khẩu âm ra sao?”
“ Hình như người Phúc Kiến.”
“ Khả Khả thì sao?”
“ Em không biết ạ, thật đấy anh, em mới gặp Khả Khả có hai lần, trước khi bọn chúng hành động đều thông báo cho em rời đi trước, em không tham gia vụ cướp thật mà.”
Đây là lời khai lặp lại, cách thức gây án đơn giản, đó là giở trò trên xe, sau đó lắp thiết bị định vị GPS, những tên khác phục kích phát hiện xe đi lên đường cao tốc thì đuổi theo, sau đó đánh cướp.
“ Hỏi một chuyện nữa, ngẩng đầu lên.” Dư Tội thong thả đợi Vương Thành ngẩng đầu lên mới hỏi: “ Cách bao lâu mới liên hệ một lần, lâu nhất ấy?”
“ Không nhất định ạ, không có việc làm họ không liên hệ.”
“ Nếu cậu tới Thâm Quyến, họ có hoài nghi không?” Dư Tội hỏi tới đó Vương Thành kinh hoàng: “ Tổ chuyên án định thả cậu ra, để cậu tiếp xúc với hắn.”
“ Á ... Không, không, không ... Không được, chúng sẽ giết em ngay anh ơi, đừng ... Anh tha cho em, em khai hết rồi mà ...” Vương Thành sợ tới toàn thân rúm ró, nói năng lẫn lộn:
Dư Tội nhìn nghi phạm đã bị đả kích tới không rõ mình vừa lỡ miệng tiết lộ cái gì:” Xem ta tôi vẫn đánh giá thấp bọn chúng, vậy là đã từng có kẻ bị chúng giết rồi.”
Vương Thành như bị điện giật, mặt tức thì cứng đờ, sau đó hồn siêu phách lạc cúi đầu xuống, hai tay ôm mặt chực khóc.
“ Ngẩng đầu lên.” Dư Tội nâng cằm hắn, Vương Thành xoay đầu như sợ tiếp xúc với đôi mắt của Dư Tội, Dư Tội vừa buông tay là cái đầu của hắn gục xuống tựa thiếu xương:” Tôi không khuyên bảo cậu đâu, nhưng nghĩ thoáng chút đi, trước khi tới Thâm Quyến mà cậu không nói ra, chúng tôi sẽ làm theo kế hoạch thả cậu.”
Nghi phạm không nói, song mặt hắn co giật tới mất kiểm soát, sợ hãi đã tới cực độ rồi.
Đi vào tâm lý của nghi phạm không dễ dàng, vì dù sao không biết được hắn biết gì, trải qua chuyện khó tưởng tượng gì, vì thế Dư Tội đành tạm gác lại, gọi xe phía trước, quay về đội ngũ.
..........
Hôm nay dừng ở đây nhé.