Sử Thanh Hoài vẫn như mọi khi, hết sức chu đáo chuẩn vật dụng sinh hoạt cho mọi người, lần này được cái là kinh phí phá án khá dư dả, bên đặc cảnh bao hết. Thấy Dư Tội rời xe giam giữ nghi phạm, hắn hỏi nhanh: “ Có phát hiện gì không?”
“ Hắn rất sợ hãi.” Dư Tội cứ cảm giác nỗi sợ của thằng này kỳ lạ, nếu bảo chúng đã giết người thế thì không cần khách khí với nạn nhân mới hợp lý:
“ Cậu nói thừa đấy à, không sợ sao được, cướp nhiều như thế, nhẹ cũng mười mấy năm.” Lý Mân nhanh mồm nói:
“ Cũng phải chừng đó.” Tào Á Kiệt, Sử Thanh Hoài không hiểu Dư Tội để ý cái đó làm gì:
“ Không đúng, nghi phạm sau khi bị bắt một thời gian biết không thoát được, chúng dần dần không sợ nữa, chuyển sang bất chấp, thách thức, hoặc chấp nhận số mệnh ... Nếu lâu vậy mà vẫn sợ ...” Thử Tiêu gãi mũi, Dư Tội không nói thừa, nếu đã nói vậy tức là đang nhấn mạnh:” Hắn che dấu chuyện khác.”
“ Còn chuyện gì được chứ?” Sử Thanh Hoài ngạc nhiên:
“ Khả năng là chuyện càng nặng hơn.” Dư Tội tựa đang nói một mình: “ Như Thử Tiêu nói đấy, tội phạm khi bị bắt cùng vạch trần tội lỗi, là lúc hắn bình thản nhất, có thể sa sút, song không sợ hãi ... Vương Thành nếu đã khai hết rồi, hắn không hoảng sợ như vậy, thật khó nói là còn chuyện gì nữa.”
“ Vậy thẩm vấn tiếp.” Lý Mân bóp tay rắc một cái, rất hợp với biệt danh Hãn Phỉ Nương:
“ Không có mục tiêu, chẳng lẽ hỏi hắn đang che dấu cái gì, không ích gì đâu.” Thử Tiêu lắc đầu:
“ Nghiêm trọng hơn cả trộm cắp có khả năng phải đi tù mười mấy năm à?” Tiêu Mộng Kỳ suy đoán xuôi theo nhận định của Dư Tội:” Chả lẽ là có án mạng?”
“ Hoàn toàn có khả năng, muốn ngưng tụ được một nhóm, cách tốt nhất là đều nhúng chàm, không ai phản được ai, dù sao cũng là đường chết.”
“ Quá võ đoán, tình huống chưa rõ, đừng suy đoán bừa. Chúng ta cứ tập trung vào mục tiêu trước mắt đi đã.” Sử Thanh Hoài vì ổn định lòng quân nói một câu, song lời của hắn có giá trị quá thấp, thấy đội viên ai cũng trầm mặc hẳn:
Kinh tế bắc nam chênh lệch chỉ cần phóng xe qua một cái là thấy được bảy tám phần rồi, hai chiếc xe đặc cảnh đi mười mấy tiếng, khi sắp tới Thâm Quyến, mệt mỏi chẳng còn tinh thần mà chú ý tới cảnh sắc nữa thì cũng nhận ra nơi này đường xá ngang dọc, tầng trên tầng dưới, đường liên thôn, liên trấn gần như hòa cùng với quốc lộ, chẳng nhận ra nổi đâu là thành phố, đâu là nông thôn nữa.
Mấy đội viên lần đầu chấp hành nhiệm vụ xa như thế đều khá hứng thú, khôi phục tinh thần phần nào, hai lãnh đạo thì ghé tai thì thầm với nhau, thảo luận gì đó, làm Tào Á Kiệt, Du Phong thi thoảng nhìn lại ghen tị, Lý Mân thi thoảng lại cầm máy ảnh lên chụp.
“ Xa thật đấy, tôi ngồi tới đau hết cả mông.” Du Phong cảm thán:” Trừ thời đại học, chưa bao giờ xa nhà như thế.”
Tào Á Kiệt mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: “ Người ta chê phương bắc nghèo, tôi nghe thấy rất khó chịu, nhưng tới phương nam mới biết, xem đi, biệt thự, nhà lầu, xe hơi ... Nông dân ở đây chắc sống sướng hơi giai tầng trí thức chỗ chúng ta, chênh lệch lớn quá …”
“ Đọc báo là biết rồi, ở nơi này chỉ cần giải tỏa làm dự án thế là nông dân thành phú ông, chúng ta làm việc cả đời cũng không bằng.”Lý Mân chép miệng:
“ Đừng thảo luận đề tài nản chí này chứ.” Thử Tiêu tới phương nam, cảm xúc rất nhiều, quay sang Dư Tội thì y lại chống tay chơi trò thâm trầm rồi:
Nguyên nhân thì chỉ Thử Tiêu mới biết mà thôi, với bọn họ mà nói thì đây là chuyến trở lại đất cũ, Thâm Quyến nằm kề Quảng Châu cùng thuộc tình Quảng Đông. Tuy bọn họ ở Quảng Đông không lâu, nhưng là quãng thời gian đáng nhớ nhất, bài học thu được đủ dùng cả đời, rời nơi này quay về, bọn họ gần như không ai là con người cũ nữa, trong đó Dư Tội là thay đổi nhiều nhất.
Rời đường cao tốc, Giải Băng tới đón, bốn chiếc xe gộp thành một nhóm, nối nhau đi trên đường, khi tới một con phố, Thử Tiêu hô lên:” Đây đúng là thiên đường nhân gian.”
“ Cái gì, nơi này á?” Du Phong nhìn đường phố chật hẹp, hàng hán thành đống, lộn xộn, người đi đường lẫn lộn với cả xe, điển hình là chỗ vừa bẩn vừa loạn:
Tào Á Kiệt cũng hoang mang: “ Thử Tiêu à, có phải tới phương nam nên bốc hỏa không?”
“ Hai người biết cái gì, nhìn xem, hàng hóa bầy tràn ra cả lề đường thế kia, quán net, hiệu mát xa, gội đầu với rửa chân, nhìn là biết an ninh phức tạp ... Chậc chậc làm cảnh sát khu vực ở chỗ này cứ gọi là thu nhập mỗi tháng tới hàng vạn.”
Nhãn quang độc đáo của Thử Tiêu thì ai cũng lĩnh giáo rồi, mỗi người bộp một phát, lãnh đạo ngòi kia mà thông thèm giữ mồm mép.
Chỉ là không khỏi chú ý, nhiều nhà ở đây cửa rất nhỏ, sắc màu chủ đạo là đỏ, sô pha kê ban công, người ngoài nghề không nhìn ra là làm gì, song khi thấy hai em gái váy gắn chớm mông, trang điểm cực đậm đi ra, Lý Mân có ngốc cũng biết, bợp Thử Tiêu đang nhìn không chớp mắt.
Chính là em gái gội đầu trong truyền thuyết, thay đổi chút hình thức thôi, Tào Á Kiệt cười gian: “ Thư Tiêu này, cậu am hiểu mấy chỗ này quá nhỉ?”
“ Người trị an chúng tôi có ai không mắt lửa ngươi vàng, hình cảnh là cái thá gì.” Thử Tiêu dương dương đắc ý:
“ Nhưng mà chỗ này trị an hỗn loạn như thế thì chết mệt à, thiên đường gì?” Du Phong lắc đầu, hắn chắc chắn không muốn tới chỗ này, hệ số an toàn thấp quá:
“ Trị an tốt, không có tội phạm thì còn làm cảnh sát kiếm cái đếch gì nữa.”
Có điều lời của mấy người bọn họ bị hai vị lãnh đạo nghe được, Sử Thanh Hoài quay đầu: “ Đồng chí Nghiêm Đức Tiêu, giữ chút khẩu đức đi.”
Thử Tiêu chỉ cười hăng hắc, xe đi nửa đường, mấy lần nhìn Dư Tội vẫn cứ si dại nhìn ra ngoài, không biết chốn ngư long hỗn tạp này có phải khiến nhớ lại một thời làm Dư lão đại thét ra lửa, trong tay có mấy chục thủ hạ không?
Nơi ở bọn họ là khu an dưỡng của vũ cảnh nằm ở ngoại ô, do tổng đội thông qua nội bộ hệ thống liên lạc được, chia hai gian tiểu viện độc lập, điều kiện rất tốt. Nghe Giải Băng giới thiệu thì đây là nơi kỷ ủy thường dùng để "song quy" lãnh đạo có vấn đề, nên phục vụ viên dù ai tới chẳng tò mò nữa, khiến đoàn người xuống xe bật cười.
Fax chính thức bắt giữ nghi phạm đã được gửi tới, giam ở tầng hai có lắp cửa sổ lưới sắt, an bài xong mọi việc, hai tiểu tổ lần đầu tổ chức cuộc thảo luận.
Tiêu Mộng Kỳ đại diện bên này giới thiệu về tình huống của Vương Thành, Giải Băng trải một loạt bức ảnh chụp được về cuộc sống của "Bảo ca" Duẫn Thiên Bảo do tiểu tổ bọn họ thu thập được.
“ ... Chúng ta gặp phải đối thủ khó nhằn rồi, Bảo ca và xưởng Sửa nhanh chữa gọn của hắn trong vòng 3 năm bị khởi tố 11 lần, nghe nói có lần hắn mời liền 4 luật sư biệt hộ cho mình, tội danh dính líu gồm gây thương tích, cờ bạc, kinh doanh phi pháp và buôn lậu ... Từng bị giam hơn 3 tháng, mỗi lần khởi tố đều thoát tội.” Giải Băng phát hình ảnh camera giám sát giao thông, phóng xe tốc độ cao, kỹ thuật siêu hạng: “ Mọi người thấy rồi đó, chúng tôi vừa biết khả năng sắp tới có cuộc đua xe bí mật, các phía tham gia thi đấu cược tới vài trăm, thậm chí nghìn vạn ... Hai năm trước hắn bị bắt vì tham gia một cuộc đua xe gây sự cố giao thông khiến hai chết một bị thương.”
“ Theo chúng tôi phán đoán, rất có khả năng chúng câu kết với thế lực đen địa phương.” Phương Khả Quân của đại đội hai nói tiếp, tư cách cao hơn Giải Băng, lời này không ai hoài nghi, nơi nào có tiền bẩn là nơi đó có thế lực XHĐ hoành hành, thành công thức chung rồi: