Hai bên trao đổi ý kiến, bọn họ có tổng cộng 17 người, thương thảo xong, Tiêu Mộng Kỳ nhận chỉ thị từ tổng đội, trực tiếp phân chia công tác, Giải Băng dẫn một tổ điều tra quan hệ xã hội, Phương Khả Quân tiến thành truy lùng các mục tiêu khả nghi bên cạnh nghi phạm.
Sử Thanh Hoài phụ trách thông tin, Lý Mân, Du Phong, Tào Á Kiệt chưa ra thực địa đành giữ nhà, đến khi an bài công tác cho Dư Tội muốn phân phối cho vài đặc cảnh, y xua tay: “ Không cần, tôi và Thử Tiêu lập đội với nhau là đủ.”
“ Chấp hành niệm vụ vùng ngoài, điều đầu tiên là phải đảm bảo an toàn, thân thủ của hai anh đều quá kém.” Tiêu Mộng Kỳ phủ quyết:
Trương Khải là đặc cảnh trẻ, năm nay mời trên 20, trừng mắt:” Thế nào, coi thường đặc cảnh chúng tôi à?”
“ Thôi nào, đừng gây mâu thuẫn nội bộ, Dư Tội, nghe an bài của chủ nhiệm Tiêu đi.” Sử Thanh Hoài đứng ra giảng hòa, những người khác đều cho rằng Dư Tội không thức thời, chút nào, chuyện gì cũng thích chơi trội:
“ Anh Trương, anh đứng lên đi.” Thử Tiêu cười hì hì đi tới kéo Trương Khải đứng dậy: “ Mọi người nhìn hai chúng tôi đi.”
Nhìn cái thấy khác biệt ngay, Thử Tiêu bộ dạng lấc cấc, bụng phệ, mắt trộm cắp, Trương Khải thì đứng thẳng tắp như cán thương, mắt nhìn phía trước sẵn sàng đợi lệnh, ai nấy bật cười, không cùng đẳng cấp.
Dư Tội tay chống cằm, giọng có phần uể oải: “ Mọi người hiểu rồi chứ, người như anh Trương, ai thấy chả cảnh giác, tôi kiến nghị toàn bộ anh em đặc cảnh cố gắng nấp trong bóng tối, tuyệt đối không được tiếp xúc với đối phương, thậm chí đừng để đối phương thấy quanh quẩn ở địa bàn của chúng.”
Trương Khải hiểu ra, nhìn Tiêu Mộng Kỳ xin chỉ thị.
Bất ngờ Giải Băng tán đồng với Dư Tội:” Tôi đồng ý, trong quá trình điều tra tiền kỳ chúng ta phải hết mức tránh kinh động tới nghi phạm.”
“ Chủ nhiệm Tiêu, còn một vấn đề nữa.” Phương Khả Quân nói vào: “ Chúng tôi tới đây mấy ngày mà chưa tiếp cận được xưởng sửa xe, vì nơi này chỉ tiếp khách có đẳng cấp, trên đường càng khỏi nói, chỉ có phận hít khói cho bọn chúng. Xe chúng quá nhanh, lại kỹ thuật cao, am hiểu địa hình, giám sát cũng chỉ chụp được vài tấm từ xa, chưa nói tới khả năng bắt giữ sau này, nếu hắn dựa vào sở trường bỏ trốn thì xong.”
“ Được, tôi ghi nhận rồi, sẽ xin chỉ thị của tổng đội, mọi người không cần nóng vội phá án, các tổ cần chú ý vài vấn đề, thứ nhất là bảo mật thân phận, chúng ta là tổ khảo sát giám định môi trường, giấy tờ sẽ mau tróng được cấp. Hai, không được tiếp xúc với nghi phạm, báo cáo thường xuyên, không được tự ý quyết định ...” Tiêu Mộng Kỳ mỗi lần an bài lại nhìn Dư Tội, cứ như chuyên môn nhắm vào y vậy, có điều Dư Tội căn bản không bận tâm, đang cố nhịn cho qua cái buổi thảo luận này.
Công tác khẩn trương bận rộn tiến hành ngay sau khi xuống xe, chẳng có thời gian để hưởng thụ nơi an dưỡng này. Lý Mân, Tào Á Kiệt bố trí thiết bị trong gian phòng lớn nhất làm bộ chỉ huy lâm thời, mấy đặc cảnh sinh hoạt rất quy luật, không có mệnh lệnh, ăn cơm xong ngồi ngây ra, đúng giờ là đi ngủ, như người máy. Dư Tội và Thử Tiêu dĩ nhiên là khác, ăn xong đi dạo phố, đợi Tiêu Mộng Kỳ bố trí xong xuôi nhớ ra thì đánh mất hai người rồi.
Tất nhiên là không mất, ở ngoài vui quên đường về thôi, gọi điện thoại rất lâu mới thấy hai người choàng vai bá cổ trở về, Tiêu ca còn tay cầm chai bia thi thoảng tự tu một ngụm, làm hai vị lãnh đạo chờ tới sốt ruột cùng câm nín.
“ Thêm một điều nữa, không được tự ý rời đội.” Tiêu Mộng Kỳ bỏ lại một câu rồi tức giận xoay người đi, hai người này tự tung tự tác quá rồi, Sử Thanh Hoài lắc đầu liên hồi, không nói gì quay về phòng:
“ Hình như lãnh đạo không ưa cậu.” Thử Tiêu ợ một hơi nói:
“ Xéo.” Dư Tội đẩy hắn ra:” Vì cái mặt quả táo của anh khiến người ta ghét thì có.”
“ Thôi đi, ghen tị tôi đẹp trai hơn cậu nên xúc phạm à?” Thử Tiêu say ngất ngưởng xoa mặt tự luyến:
Đột nhiên có người bật cười, thì ra Giải Băng đứng đó, đi tới nói:” Đi uống à, không thấy hai người đâu làm chủ nhiệm Tiêu phát hoảng đi tìm cả tối đấy.”
Quan hệ của Thử Tiêu với Giải Băng khá tốt, cười hì hì: “ Ở nhà buồn quá, lại nóng bức, đi làm vài chai bia.”
“ Không sao, mai có thể ra ngoài rồi.” Giải Băng quay sang Dư Tội:” Tôi nhắc cậu một việc.”
“ Việc gì?” Dư Tội nhìn dáng vẻ điển trai đường hoàng của Giải Băng muốn không ghen tỵ cũng không được, con mẹ nó, sao chênh lệch tới vô vọng thế chứ:
“ Đối phương đều không tầm thường, chẳng những lái xe tốt, tên Bảo ca còn dính vào tội gây thương tích, từng đốt gót chân của một nghi phạm buôn lậu, đó là thủ pháp tiêu chuẩn ở nơi này đấy ...nhất định phải chú ý an toàn, chúng ta ở ngoài, rời khỏi đoàn đội, sức mạnh cá thể không là gì đâu ...”
Mặc dù Giải Băng ngầm nói hai người họ tản mạn vô tổ chức, nhưng dụng ý tốt, Dư Tội muốn ghét hắn còn chẳng có cớ, thở dài: “ Biết rồi, cám ơn phó đội trưởng Giải quan tâm.”
“ Đừng khách khí, dù sao chúng ta cũng cùng một mục tiêu.” Giải Băng tựa hồ trong lòng có chuyện, ngăn Dư Tội đang định đi: “ Dư Tội, có phải cậu có khúc mắc gì với tôi, chúng ta là nam nhân, có gì không bằng lòng nên nói thẳng với nhau đi.”
“ Không có, anh nói thế là ý gì?”
“ Thế vì sao lại trả mỗi tiền của tôi về.”
À, thì ra là cái chuyện đó, vay đám kia năm nghìn một vạn chưa gom đủ, tiền của Giải Băng trả về, khúc mắc tất nhiên là có, ai bảo cả hai đều thích một cô gái chứ. Thử Tiêu sợ Dư Tội nói gì không hay, nhảy vào nói: “ Không có gì đâu, chúng tôi chỉ định trả 10 vạn, đòi thêm nữa thì không có, cho nên không dùng tới tiền của anh, chẳng lẽ trả mấy thằng kia vài đồng rồi trả anh một nửa, thế thì rườm rà ra, chẳng bằng trả anh hết luôn ... Đội trưởng Giải, đừng để ý tới cậu ta, chẳng qua là xấu hổ không dùng tiền của anh thôi, không có vấn đề gì cả đâu.”
“ Cái gì mà xấu hổ, tôi sợ không trả nổi mà thôi, đội phó Giải, nếu anh nói rõ không cần trả lại thì tôi đã ăn uống chơi bời tiêu hộ anh luôn rồi.” Dư Tội phát bực đẩy Thử Tiêu một cái, thằng này có thói xấu chẳng ai thuê cũng lắm mồm:
Giải Băng hơi nhíu mày, dù sao người ta không muốn nói, hắn chẳng ép được: “ Thì ra thế, vậy nếu có vấn đề thì bảo tôi.”
“ Vâng, không có vấn đề gì, đội trưởng Giải anh cứ đi làm việc đi.” Đợi Giải Băng đi rồi, cái mặt tươi cười của Thử Tiêu thay đổi tức thì quay sang mắng Dư Tội: “ Nhìn xem người ta đáng hoàng thế nào, phong độ thế nào, lại còn lấy đức báo oán, chưa nói chuyện An An, riêng khoản vừa rồi ăn đồ nướng cậu bắt tôi mời đã thua đứt người ta.”
Dư Tội bợp một phát: “ Đừng lắm mồm, sau này cưa đôi hết, khoản nợ kia mỗi người trả một nửa, mong tôi trả hộ anh à, mơ đi.”
Nói xong phất tay bỏ đi, Thử Tiêu cuống lên đuổi theo: “ A, Dư Nhi, thương lượng thêm đã được không ... Tôi hơi túng, thừa biết cậu có hàng tồn, sau này tôi có sẽ trả cậu mà, chứ tín của tôi không tốt, song phải niệm tình anh em chứ?”
Mua nhà, mua xe, nợ cả một đống, cho nên Tiêu ca luôn lấy lòng Dư Tội, muốn vay ít hàng tồn, ai mà ngờ gặp phải chuyện kia, đúng là sét đánh ngang tai.