Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 605 - Q5 - Chương 088: Cuộc Sống Cần Người Ngốc. (1)

Q5 - Chương 088: Cuộc sống cần người ngốc. (1) Q5 - Chương 088: Cuộc sống cần người ngốc. (1)

Khi hai người Dư Tội trở về thì đã khuya rồi, tắm rửa qua loa, phương nam nóng nực ẩm thấp, không dễ chịu chút nào, bọn họ ở phòng thường chả có điều hóa, quạt chạy vù vù chỉ tổ phả hơi nóng vào mặt, mồ hôi đầm đìa, trắng trọc không ngủ được.

Trong bóng đêm, giọng Thử Tiêu truyền ra: “ Dư Nhi, có ngủ được không?”

“ Ngủ say rồi.” Dư Tội buồn chán đáp:

Thử Tiêu cười khùng khục: “ Chớp mắt một cái đã hơn hai năm rồi, nói thật, thi thoảng tôi vẫn mơ thấy chuyện cũ, khi đó khổ một chút nhưng mà tự do tự tại ... À, chỉ khổ lúc đầu thôi, về sau thì không khổ nữa, má nó, sống thế mới là sống chứ, mỗi ngày đi đưa hàng xong là đếm tiền mỏi tay, đâu như bây giờ vì vài đồng mà khom lưng uốn gối. Lại có đám đàn em gọi dạ bảo vâng, cả trấn thấy anh Tiêu là chào, tôi nhất nhớ đám Hóa Phì, Mông To, Phấn Tử, không biết họ ra sao, có làm ăn đàng hoàng khâu, cậu nhớ không?”

“ Làm sao mà quên được, tôi bị Lão Hứa chơi cho một vố mà ở đây mà.” Dư Tội nghiến răng đáp:

“ Lão Hứa đúng là gian, con mẹ nó tôi ở bên trị an thoải mái như thế, đến dọa dẫm đuổi tôi tới tổng đội, làm tôi mắc đống nợ.” Thử Tiêu vẫn chưa nguôi ngoai. Khó khăn lắm mới ổn định cuộc sống ở tỉnh thành, Tế muội tử đang xé lịch đếm từng ngày hai người chính thức thành vợ chồng, giờ lại thành phiêu diêu vô định, hắn không dám nói với cô, vợ ngốc tới thương luôn:

Cái thứ cây không gốc, nước không cội như hắn, có được công việc đàng hoàng ở tỉnh thành dễ gì chứ, huống hồ, chẳng ai có thể sống chỉ vì mình: “ Dư Nhi, sao cậu không đi, cậu thì sợ cái mẹ gì, ở đâu cậu cũng sống tốt mà, ra kia cậu còn sống tốt hơn ấy.”

“ Đừng nói nữa, ngủ đi, chẳng biết phải vất vả bao lâu, tranh thủ mà ngủ.” Dư Tội không biết vì sao nữa, lại càng không muốn nói chuyện có kẻ trong tổ chức chơi bẩn mình, y đang đợi vụ án này kết thúc tra một phen, nói xong trở mình, như chuẩn bị ngủ:

Có điều chắc chắn là không ngủ được, xuyên qua cánh cửa sổ là bầu trời đêm không nhìn thấy, đen xì xì, Dư Tội nghĩ rới rất nhiều điều, Phó Quốc Sinh từ thù thành bạn rồi bị chính y đưa vào tù, Thẩm Gia Văn quyến rũ tận xương, cuộc sống đó kinh tâm động phách, nhưng Thử Tiêu nói đúng thế mới là sống chứ, y thực sự nhớ ngày tháng đó ...

Dư Tôi giơ tay lên nắm lại trong đêm, cảm tưởng như lúc đứng trên xe chở hàng vừa húc qua cổng đối thủ cảnh tranh hô "huynh đệ, đập thoái mái đi."

Ngày tháng đó mãi mãi không quay về rồi, giờ y lại còn đứng ở vị trí đối lập.

À quên, ngay từ đầu đã đứng ở vị trí đối lập rồi, tại lúc đó quá nhập vai, quên mất mình là ai, cứ nghĩ tới lại nhộn nhạo trong lòng, Dư Tội trằn trọc nửa đêm, quyết định úp gối lên mặt, không nghĩ nữa. Thế mà vẫn không ngủ được, Dư Tội nhìn vào bóng tối, đột nhiên nói một câu:” Hồi đó thích nhỉ …”

Quả nhiên có ngay một bóng đen chạy sang giường y, đẩy sang bên giường, Thử Tiêu cười khùng khục nói:” Dư Nhi, tôi kể cho cậu nghe …”

Rất nhanh, một tuần điều tra ngoại vi trôi qua ...

Mọi việc tuần tự nhi tiến, sáng ngày hôm đó, Tiêu Mộng Kỳ vội vàng vào phòng chỉ huy, công tác rất vất vả, mấy người kia gần như luân phiên ngủ, lúc nào nhìn thấy cũng là một vẻ lờ đờ mỏi mệt, lúc này Du Phong vẫn đang bận bịu, cô quan tâm hỏi:” Lại thức cả đêm à?”

“ Không hề gì, hôm trước vừa có được tư liệu một cái thẻ ngân hàng của Duẫn Thiên Bảo, tôi tranh thủ tra ... Quan hệ kinh tế giữa bọn họ rất liên tục, tổng kim ngạch ... Tôi xem nào, giờ đã hơn 400 vạn ...” Du Phong lẩm bẩm: “ Người phương nam nhiều tiền cũng không thể nhiều tới mức này chứ.”

“ Tiền đánh bạc đấy, bọn chúng sắp tổ chức một vụ, không rõ nhà cái là ai ... Trong nhà đang nghiên cứu phương án giải quyết, chuyện này ngày càng vượt ra khỏi tầm vụ cướp đơn thuần rồi.”

Tiêu Mộng Kỳ đang nói thì Lý Mân gặm táo đi vào chào một câu, sau đó Sử Thanh Hoài và mấy đặc cảnh vừa ăn xong đi qua, cô liền gọi vào.

Cuộc sống ở phương nam không cần sớm mà cầu muộn, cuộc sống về đêm ở đây vô cùng phong phú, cho nên vào mỗi buổi sáng là lúc nhẹ nhàng nhất, Tiêu Mộng Kỳ cổ vũ: “ Trương Khải, vất vả cho anh rồi, mấy ngày qua các anh phát hiện nhiều tin tức giá trị nhất.”

Trương Khải xấu hổ nói: “ Chúng tôi có làm gì đâu, toàn ngồi trong xe thôi.”

“ Không phải chứ, không làm gì? Vậy số tin tức đâu ra?” Tiêu Mộng Kỳ còn tưởng Dư Tôi, Thử Tiêu và đặc cảnh phối hợp ăn ý nên mới đào xới được nhiều tin tức như vậy, lần nhiều nhất chụp được mười mấy tấm thẻ ngân hàng cùng với bằng lái:

“ Thử Tiêu à không Nghiêm Đức Tiêu với Dư Tội làm cả đấy, chúng tôi chỉ ngồi trong xe thôi.”

“ Làm thế nào vậy?” Sử Thanh Hoài tò mò:

“ Họ, họ ... Kỳ thực bọn họ xin được việc rửa xe, mỗi ngày tôi đưa bọn họ đi làm, sau đó là ngồi đợi ...” Trương Khải ấp a ấp úng nói ra nguồn cơn:

Làm công, thật vô lý, Lý Mân thấy chuyện này khó lắm, lạ nước lạ cái, đường xa còn chưa quen mà tìm được việc rồi sao, Tào Á Kiệt bỏ công việc xuống: “ Làm gì có chuyện đó, bọn họ đi ứng tuyển, vừa vặn thiếu người rồi tuyển à?”

Đúng thế, dù là gián điệp cũng đấu thể trùng hợp thế, Trương Khải càng lúc càng khó mở miệng, chỉ là xung quanh nhìn chằm chằm, đành nuốt nước bọt: “ Bọn họ giữa đường chặn mấy thợ rửa xe, sau đó ...”

Cả đám té ngửa, chuyện đó mà cũng làm sao? Tiêu Mộng Kỳ trầm giọng:” Không được phép dấu diếm tổ chức, Tiểu Trương, cậu vừa mới vào đảng phải không?”

“ Báo cáo chủ nhiệm Tiêu, bọn họ chặn mấy thợ rửa xe, tôi cũng không biết dọa dẫm thế nào, sau đó hiệu rửa xe liền thiếu người, bọn họ tới xin việc thế là được nhận.” Trương Khải ưỡn ngực dõng dạc báo cáo, sau đó đem cả địa chỉ đầy đủ của cái hiệu rửa xe nói ra: “ Thông tin bọn họ thu được là nhờ lợi dụng lúc rửa xe chụp lại hình ảnh xe người ra vào xưởng Rửa nhanh chữa gọn, chúng tôi chỉ phụ trách ở ngoài, đợi khi nào có xe từ xưởng đó đi ra thì báo cáo cho họ biết là xe nào cẩn kiểm tra thôi.”

Lý Mân nhanh chóng phát hiện vấn đề: “ Không đúng, chỗ rửa xe này cách xưởng Sửa nhanh chữa gọn tới 1km, làm sao biết người của bên đó sẽ tới rửa xe?”

Trương Khải lần nữa ngập ngừng bắt gặp ánh mắt sức như lưỡi dao của Tiêu Mộng Kỳ, không dám dấu diếm chút nào:” Báo cáo, bọn họ đêm tối lén lút đào một cái hố nông cách xưởng Sửa nhanh chữa gọn không xa, sau đó đổ nước bẩn xuống hố, thế là xe ra vào mấy lần là bẩn, liền phải tới chỗ họ rửa xe ... Có vài cái không đi tới rửa, họ lấy danh nghĩa hiệu sửa xe, đi tặng phiếu rửa xe ưu đãi, thế là đều cùng đến ... Bọn họ còn xúi chúng tôi ném rác rưởi, cà chua lên xe người ta, chúng tôi không làm ... “

Tiêu Mộng Kỳ há mồm hồi lâu, thực sự là dở khóc dở cười, khen không được, mắng không xong, bảo sao mà ngày ngày đều có tin tức gửi về.

Tào Á Kiệt, Du Phong cắn răng nhịn cười tới khổ, Lý Mân gục luôn xuống bàn, vai rung rung không ngớt, mấy tên đó lúc nào cũng có trò vui, tiếc là không tham gia được.

Một lúc sau Tiêu Mộng Kỳ điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm mặt nói: “ Cậu ấy là tổ trưởng thực địa, bất kể bảo làm gì, các cậu cũng phải phục tùng, ném cà chua ném rác lại không phải chuyện phạm pháp, xem mà làm.”

Trương Khải á khẩu thấy chuyện này hoang đường hơn cả việc hai người kia làm.

“ Còn không đi đi.”

Tiêu Mộng Kỳ trừng mắt lên, chàng trai đó chạy vội, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, phì một tiếng làm cả phòng cùng cười theo, hai người đó luôn làm mấy chuyện hoang đường cổ quái.

Song không thể phủ nhận, hiệu quả còn hơn cả phòng trang bị đầy công nghệ cao này.

Tinh thần Tiêu Mộng Kỳ thoáng cái tốt hơn nhiều: “ Khoa trưởng Sử, chúng ta nắm được đại bộ phận phương thức liên lạc của Duẫn Thiên Bảo rồi, tối nay anh xem chúng ta nên thảo luận xem nên câu mấy kẻ ẩn trong bóng tối ra chưa? Duẫn Nam Phi với hai nhóm khác đang chạy loanh quanh như ruồi không đầu.”

Sử Thanh Hoài gật đầu: “ Để tôi thông báo cho tổ của Giải Băng.”

“ Bảo cả Dư Tội và Thử Tiêu tham gia đi, các tổ khác cưỡi ngựa cũng chẳng theo kịp chúng ta ...” Tiêu Mộng Kỳ rất đắc ý:

Bình Luận (0)
Comment