Trà lâu sáng sớm, khách khứa ra vào nhộn nhịp không ngớt, ấm trà, xủi cảo, bánh bao nhỏ cùng đủ thứ bánh trái nho nhỏ vừa một miếng cắn, hoàn toàn cách ăn uống nồi to bát lớn của phương bắc.
Thử Tiêu đang ăn như chết đói, hắn có một ưu thế mà ai cũng ghen tị, đó là không cần biết đi đâu cũng không có chuyện hắn không quen thủy thổ, nào là hải sản tươi sống, nào là món Xuyên Lỗ cay mặn, hắn ăn được hết, thấy Dư Tội không ăn được món thang bao, cũng gắp ăn hết phần thừa.
Dư Tội lườm một cái: “ Ăn nữa thành lợn đấy.”
“ Tôi cùng lắm chỉ ăn như lợn, còn cậu có khí chất của lợn.” Thử Tiêu không chỉ ăn mà nói cũng chẳng chịu thua ai miếng nào:
“ Đồ hàng nát.” Dư Tội uống ngụm trà sữa cuối cùng:
“ Xì, keo bẩn, lúc tôi mời sao không bảo tôi ăn nhiều.” Thử Tiêu dựng ngón giữa lên, lấy giấy ăn chùi mép rồi vỗ bụng rời trà lâu.
Từ điểm đóng quân tới trà lâu khoảng 9 km, từ trà lâu tới xưởng Sửa nhanh chưa gọn là 3 km, rẽ qua một con phố là tới, hai người ra ngoài vẫy tay với Trương Khải và Vương Bằng Lợi giám thị trong xe, hai người đó đợi họ đi xa rồi mới lái xe tới chỗ có thể theo dõi.
“ Đám đặc cảnh này tố chất trinh sát kém quá, nhìn cái là lộ.” Dư Tội vừa đi vừa nói:
“ Thì bọn họ có phải phá án gì, ăn uống tập luyện, đến khi cần lôi ra dám liều mạng là đủ.” Thử Tiêu bênh một câu, đặc cảnh trừ khi là sự kiện nguy cơ, bình thường thì vụ án hình sự cũng không tham gia:
“ Liều cái đếch, bảo ném cà chua thôi mà chả dám làm.” Dư Tội hậm hực, không có người hỗ trợ, hai anh em tiến triển không như ý chút nào:
“ Sao cậu không đi mà ném.”
“ Điên à, toàn xe đắt tiền, lỡ chẳng may bị phát hiện người ta đuổi đánh đòi bồi thường thì sao, để nhục giống anh, đập xe một lần rồi suốt ngày nịnh bợ tôi kiếm miếng ăn à?”
Thử Tiêu lẩm bẩm: “ Cứ tưởng cậu chủ động bồi thường vì đổi tính, ai ngờ vẫn keo kiệt như thế.”
“ Anh đang vả mặt mình đấy biết không?”
Hai người vừa đi vừa xỉ nhục lẫn nhau, còn dùng tiếng Việt, lần trước tới đây đã nói thông thạo rồi, tuy lâu không dùng có quên chút, một tuần làm việc cũng dần quen trở lại giờ đứng giữa phố cũng chẳng ai nhìn ra là người vùng ngoài.
Không lâu sau tới hiệu rửa xe, đây là hiệu cỡ lớn, có tới 4 gian, rửa được 8 xe cùng lúc, vừa mới đi vào liền có thằng cha mặc áo ba lỗ đầu trọc ngậm thuốc mắng mỏ, hai thằng lười biếng, chỉ bậc xi măng ngoài một gian rửa xe: “ Đcm, đi làm nhanh ..”
Vừa đánh vừa chửi, đó là cách đối xử tiêu chuẩn của ông chủ Mã với nhân viên.
Thử Tiêu khom lưng vâng dạ, lật đật chạy đi, Dư Tội khác hẳn lúc đối diện lãnh đạo công an, cười nịnh luôn mồm nói ông chủ Mã yên tâm, chúng tôi sẽ rửa sạch không một hạt bụi.
Hai người một dội nước, một cọ rửa sàn, nhìn hai chàng trai làm việc tích cực, ông chủ Mã ve cằm hài lòng vì nhặt được hai tên culi chịu khó này. Đương nhiên cho ăn gậy rồi cũng cần cà rốt, lát sau ông chủ Mã đi qua kiểm tra, vỗ vai cổ vũ, còn cho điếu thuốc: “ Làm cho tốt, tương lai các cậu cũng có xe thôi.”
Dư Tội và Thử Tiêu nhận thuốc mà mừng như là bảo bối vậy, hí ha hí hửng rối rít cám ơn.
Công tác chuẩn bị xong xuôi, 9 giờ lục tục có việc để làm, nơi này cách Thâm Quyến không xa, lại gần mấy con đường lớn, xe đương địa lại nhiễu, số xe phải rữa mỗi ngày cả đống. Việc nhẹ nhàng thì chẳng tới lượt hai người mới bọn họ, một chiếc Toyota nâu sẫm đi vào, chủ xe lột miếng lót sàn ném ra, Dư Tội liền dội nước, Tiêu ca chổng mông rửa.
Cái này chưa xong cái khác ném tới, đôi khi khách đòi hong khô kịp thời, vừa mới đem phơi lại có chủ xe hô: “ Béo, xong chưa.”
“ Vâng, tới ngay.” Thử Tiêu xách lót xe tới xếp vào trong xe, như mới:
“ Tiểu Nhị, nhanh tay lên, khách đợi kìa.” Ông chủ Mã hô:
“ Vâng, vâng, xong ngay đây ạ.” Dư Tội lại dùng tên cũ, Dư Tiểu Nhị:
Bận rộn luôn tay, tiền lương không tháp, tiền tính theo số xe, bao bữa trưa, một xe trả 5 đồng, tính rồi, nếu làm một tháng, lương hơn cả làm cảnh sát.
“ Á, Dư Nhi, nhìn kìa ...”
Gần tới trưa, Thử Tiêu đang ngồi nghỉ chợt kéo quần Dư Tội, Dư Tội mặc mỗi cãi quần đùi phải đưa tay giữ, đá cho hắn một phát, quay đầu nhìn, hưng phấn ngay.
Từ trên chiếc Infiniti đỏ chọt, một cô gái bước xuống, quần cộc xăng đan, áo cổ trễ, lộ khoe ngực cùng non nửa bầu vú lập ló, làm hai anh em nhìn theo dừng bước chân một.
Bốp bốp, hai cái tát sau gáy, quay đầu thấy ông chủ Mã trừng mắt nhìn, vội vàng cười nịnh tách nhau ra, cái mặt âm trầm của ông chủ Mã thoáng cái nở hoa tươi rói, lưng gập xuống, chạy bước ngắn tới bên xe:” Mỹ nữ, mời mời, qua bên ngày nghỉ ngơi.”
Lập tức Thử Tiêu cầm máy hút bụi chạy tới, Dư Tội kéo giẻ lau, sẵn sàng đợi sai bảo, ai ngờ ân cần không được thiện cảm của người ta, mỹ nữ nhìn Thử Tiêu ác cảm:” Ông chủ Mã, tìm đâu ra người này, trông ngu ngu, đừng để làm hỏng xe tôi.”
“ Vâng vâng, xéo sang bên.” Ông chủ Mã đuổi Dư Tội và Thử Tiêu đi, gọi thợ lành nghề tới, lái xe mỹ nữ vào, bắt đầu làm việc:
“ Mả mẹ nó, mặt tôi mà ngu à?” Thử Tiêu xoa mặt mình, vào trong phòng soi gương:
Dư Tội cười rách miệng: “ Ngu thì không ngu, nhưng mà hơi bại não.”
Tiêu ca nổi nóng quay đầu nhéo Dư Tội, Dư Tội không thua, vươn tay bóp chỗ hiểm làm Thử Tiêu thất kinh la oai oái lùi lại.
Hai anh em thương lượng vào hiệu sửa xe làm cho vui, tuy mệt chút, còn hơn suốt ngày ở cùng với đám đồng nghiệp cả ngày mặt nhăn như bị, dù sao không phải làm việc kiếm miếng ăn cho nên giống trò vui, tinh thần rất tốt.
Vừa nghỉ được một lúc có người gọi, vẫn thế, hút bụi, rửa lót sàn, thời tiết phương nam tháng 8 mà nóng một phát thì chết người, mỗi ngày dội nước năm bảy lần, vẫn nhớp nháp mồ hôi. Đến trưa ăn cơm, quần áo hết khô lại ướt, ướt lại khô, chẳng biết bao lần.
Đừng nghĩ là có nhà ăn nhân viên nhé, kỳ thực chỉ phát hộp cơm thôi, thi thoảng đang ăn có xe tới, ném hộp cơm làm việc, Thử Tiêu vừa mở hộp cơm thì có tin nhắn, xem xong nháy mắt với Dư Tội, hai người họ giao lưu không cần tiếng động.
"Có xe biển XXX, đang đi về phía hiệu rửa xe".
Chỉ cần bên ngoài giám thị thấy xe khả nghi là báo, xe vừa đi vào, ông chủ Mã định điểm binh, cái thằng béo ngu ngu đã đứng lên: “ Ông chủ Mã, để chúng tôi làm, các anh em ăn trước đi.”
“ Chúng tôi là người mới mà, các anh ấy mệt rồi.” Dư Tội cũng đứng dậy theo:
“ Có tiền đồ lắm, sau này thế nào cũng làm ông chủ.” Ông chủ Mã cười ha hả khích lệ, người khác làm việc thì mặt nhăn mày nhỏ, hai cái bảo bối này vừa làm việc vừa cười nói, càng nhìn càng vừa mắt:
Thế là bộ đôi gầy béo ân cần chạy tới bên xe, đồng loạt khom lưng: “ Mời ông chủ.”
Đầu tiên là đưa khách vào phòng nghỉ ngơi, nơi đó có thể uống trà, xem tạp chí, người vừa mời đi, xe lái vào, hút bụi, xả nước, kỳ cọ. Hai người bận rộn mướt mồ hôi, mười mấy phút sau xe đưa ra tới cổng, nam tử kia nhìn hai người, một bén trắng béo tròn, một thì vừa đen vừa gầy, trông đã thấy vui mắt, cởi trần làm việc vã mồ hôi, tinh thần vẫn rất tốt, thế là thuận tay lấy ra 2 tới 100, cho mỗi người một tờ.