“ Úi úi úi ... Ông chủ Duẫn, không thể không thể ...” Ông chủ Mã vội chạy tới, tiền boa còn nhiều hơn tiền rửa xe, thế sao được, vội vàng chạy tới ngăn cản:
“ Đầu Trọc, khách khí cái gì, hai chàng trai này được đấy, làm việc vất vả vẫn vui vẻ, có tiền đồ.” Ông chủ Duẫn tựa hồ rất tán thưởng thái độ làm việc của hai người, còn chút tiền lẻ đó chả là gì, lái xe đi luôn:
Tên trọc khúm núm tiễn khách đi rồi, sau đó quát Thử Tiêu chuẩn bị ăn cơm: “ Đưa đây.”
“ Hả? Tiền khách cho phải nộp à?” Thử Tiêu trố mắt, gian thương tới độ này thì quá lắm:
“ Nộp một nửa.” Ông chủ Mã không cho ý kiến, lục túi Thử Tiêu lấy tiền đi:
Có đồng nghiệp ghen tỵ: “ Sớm biết được nhiều tiền thế thì tôi đi rồi, làm gì tới lượt các cậu.”
Tiêu ca bị lấy mất tiền boa, ủ rũ ngồi cùng với Dư Tội cúi đầu ăn, Dư Tội tay cầm hộp cơm, tay cầm điện thoại, dưới sự yểm trợ của tảng núi thịt, gửi ảnh về nhà.
Hai người phối hợp cực kỳ khéo léo, đừng hòng có ai phát hiện, cái xe thì tất nhiên bị đôi tay khéo léo của Dư Tội lục hết, tiền trên người còn bị y lấy mà không biết nữa là đồ trên xe.
“ Dư Nhi này, Duẫn Thiên Bảo có vẻ không tệ nhỉ?” Thử Tiêu đột nhiên nói:
“ Vì hắn cho anh 100 à?” Dư Tội bật cười:
“ Sai, cậu nhìn khí chất, nhìn phong độ của người ta, hơn đứng bọn lãnh đạo đầy bụng xấu xa của chúng ta ...” Thử Tiêu vừa ăn nhồm nhoàm vừa bình luận: “ Trông thế nào cũng không giống kẻ cướp, người ta giàu thế rồi còn đi cướp cái gì?”
“ Ừ, hắn không phải là loại vì cái bánh mỳ mà phạm tội.” Dư Tội tán đồng:
“ Chẳng lẽ như lời mỹ nữ lãnh đạo nói, đó là sở thích.”
“ Kiểu như thế, cũng giống anh em mình làm cảnh sát ấy, một phần vì nuôi gia đình, một phần vì thú vui, đấu với người, lạc thú vô cùng mà.” Dư Tội ăn thong thả, ừm coi như đây cũng là lý do mình bám lấy nghề này đi:
“ Lạc thú cái cứt, người ta có tiền đi ăn cướp gọi là phong cách, chúng ta nghèo nát làm việc vất vả là ngu xuẩn.” Thử Tiêu đính chính tư duy sai lệch của Dư Tội:
Hai người lại tranh luận không ngừng, ông chủ Mã nổi giận, đi tới ngời ta ăn cơm có năm mười phút, hai đứa ăn cơm hết nửa tiếng chưa xong, hai người vội đóng hộp cơm lại cười nịnh lẽo đẽo theo ông chủ làm việc.
Cuộc sống là thế, luôn cần có người ngu ngốc chút.
Vụ án cũng nhờ người ngu ngốc đó mà dần dần lật sang trang mới.
Mấy ngày rồi đám Dư Tội liên tiếp gửi tin về, nhưng ở nhà thì lại chẳng có bất kỳ thu hoạch nào cả, Lý Mân rất sốt ruột, hôm nay nghe Tào Á Kiệt hiến kế, không tin tưởng cho lắm: “ Thế mà cũng được à?”
“ Tôi vừa nói chuyện với Dư Tội, không thành vấn đề.” Tào Á Kiệt gật đầu khẳng định:
Vừa nghe nói là biện pháp được Dư Tội tán đồng, tính khả thi tựa hồ tăng lên không ít, Du Phong kéo tờ giấy trong tay Lý Mân: “ Ý hai người nói là trực tiếp liên hệ với số di động trong lịch sử cuộc gọi của Duẫn Thiên Bảo à?”
“ Ừ, vừa nhanh vừa trực tiếp.” Lý Mân thích việc nhanh gọn:
Thấy Du Phong chưa hiểu, Tào Á Kiệt giải thích, tới tận bây giờ vẫn không cách nào xác định được A Phi, Khả Khả, Long Tử rốt cuộc ẩn thân ở đâu. Căn cứ vào số di động có được của Duẫn Thiên Bảo, tra ngược được mấy chục cuộc điện thoại qua lại, Tào Á Kiệt và Dư Tội thương lượng cách này, chỉ cần khéo léo là không thành vấn đề.
Rất đơn giản, trực tiếp liên hệ rồi để Vương Thành xác định qua ghi âm.
“ Có nên báo cáo trước không?” Du Phong không yên tâm lắm:
“ Thôi đi, cậu hi vọng đại bảo mẫu dám làm chuyện này à?” Tào Á Kiệt bĩu môi, hắn nhìn thấu Sử Thanh Hoài rồi, người này năng lực thì có, biết quan tâm người khác, cũng tốt tính hiền lành. Song gặp việc là xin chỉ thị bên trên, chả dám quyết cái gì, thấy Lý Mân cũng có vẻ do dự, phất tay: “ Xem mà làm, tôi thấy hai người vất vả mới vắt óc nghĩ cách giúp hai người, bất kể hai người thấy sao, tôi cho rằng biện pháp của Dư Tội rất thực dụng.”
“ Được, thử thì thử ...” Lý Mân vỗ bàn, dù sao mấy ngày qua tin tức thu được tuy nhiều song vụ án không tiến triển, nếu ngồi đợi đột phá thì chẳng biết tới khi nào, chẳng bằng chủ động chút, đây là vụ án đầu của bọn họ, nhất định phải làm thật đẹp:
Nói là làm ngay, bấm số, chuẩn bị ghi âm, Lý Mân điều chỉnh tâm tình, tiếng chuông treo, bắt máy, cô dùng giọng ngọt tới phát ngấy:” Chào anh, chúc mừng số di động của anh đã trúng thưởng trong lễ bốc thăm kỷ niệm ngày thành lập của công ty tôi, phần thưởng là chiếc Ipad ...”
“ Chết con mẹ mày đi con lừa đảo.” Đối phương chửi một câu cúp máy luôn:
Lý Mân tức xì khói, giọng oang oang chửi bới vào cái điện thoại đã kêu tút tút.
Tào Á Kiệt vỗ tay cổ vũ:” Hay hay, đơn giản hiệu quả, bằng vào câu này là đủ, Chị Béo tiếp tục đi.”
Làm cốc nước nguôi giận, Lý Mân tiếp tục nặn ra nụ cười dễ sợ, nói ngọt ngào: “ Chào anh, chúc mừng số di động của anh đã trúng thưởng trong lễ bốc thăm kỷ niệm ngày thành lập của công ty tôi, phần thưởng là chiếc Ipad …”
“ Cút mẹ mày đi, thứ chó má gì vậy?”
“ Con mẹ mày, không lấy thì thôi.” Lần nữa bị chửi, Lý Mân nổi khùng không cho đối phương đốp chát lại ngay tức thì, chơi với Thử Tiêu, Dư Tội lâu, cô cũng biết chửi bậy rồi:
“ Á à, con điếm, mày là ai, tao hiếp chết mày.” Đối phương cũng lên cơn:
“ Thằng chim nhỏ, mày dọa ai đấy? Bà bóp cổ mày thì có ...” Chửi hả hê rồi cúp máy ngay, vừa cúp máy, rồi, bên kia gọi lại, Lý Mân vội vàng cho vào danh sách đen, bộ dạng có vẻ khoái chí lắm, xem ra cảm giác làm mụ đanh đá rất thích, chợt phát hiện hai tên còn lại ngây ra nhìn minh, cô lừ mắt: “ Làm sao?”
“ Chị Béo, giọng chị thật êm ái.” Du Phong sực tỉnh, vội vàng nịnh hót:
“ Đúng thế, ngọt mê người.” Tào Á Kiệt cũng phụ họa:
Lý Mân hiểu ngay, vừa rồi mất hết hình tượng, hai tay ôm má, bộ dạng thống khổ vô cùng: “ Từ bao giờ thành ra thế này, đều tại mấy đứa, tại Dư Tội và Thử Tiêu, làm chị từ thục nữ ôn nhu hiền huệ, biết lý biết lẽ thành con mụ đanh đá rồi.”
“ Tiếp tục, chị cứ thế phát huy, chửi bọn chúng dữ vào.” Tào Á Kiệt cười rách miệng, tha hồ thu thập tư liệu âm thanh:
“ Vậy đổi cách khác đi, làm lừa đảo cũng không ngu đến thế, cách khác.” Lý Mân định bấm số rồi lại dừng, thấy trò này trí tuệ thấp quá không xứng với mình:
“ Hay thế này, chào anh, chúc mừng anh trúng giải ở trung tâm mua sắm của chúng tôi, xin mang theo CMT tới nhận giải ... Sau đó bảo hắn cung cấp số CMT được không?” Tào Á Kiệt kiến nghị, có CMT rồi thì lo gì không tóm được:
“ Không được, nông cạn quá, thế này ... Chào anh, đây là dịch vụ phục vụ khách hàng 100888, số di động của anh vừa xin khai thông nghiệp vụ đường dài quốc tế, tổng chi phí là XXX đồng, chúng tôi xác nhận lại, có đúng là chính anh đăng ký không?” Du Phong cũng tham gia: “ Thế nào đối phương cũng giật mình, sau đó chửi mắng.”
“ Có cách hay hơn, thế này, chúng tôi là dịch vụ chuyển phát nhanh, xin hỏi anh ở đâu, đưa hàng thế nào?”
“ Không không, nói là tài khoản ngân hàng bị rút tiền, dọa sợ chết luôn.”
“ Hay là ái muội chút, dịch vụ hầu gái ...”
Tào Á Kiệt và Du Phong phát huy vượt mức bình thường. Thảo luận tưng bừng, gian kế xuất hiện không ngớt, đến lượt Lý Mân hết nhìn trái lại nhìn phải, làm sao hai chàng trai trí thức cao lại biến thành bộ dạng này, nghe cứ như Dư Tội đang nói chuyện với Thử Tiêu.
Hỏng, hỏng, cái tiểu tổ này hỏng cả rồi.