Dư Tội châm cho đối phương điếu thuốc: “ Ngô ca, sau này mong được canh chiếu cố, tôi là người mới, không hiểu gì cả.”
“ Vô tư, kỳ thực cũng có cái gì đâu, lão đại bảo làm gì thì làm nấy thôi.” Ngô Dũng chừng ba 30, từng là á quân lôi đài:
“ Vâng vâng ... Á, không đúng.” Dư Tội giật mình: “ Bác sĩ Lưu ấy, có chút, có chút ... Ài, không dọa người ta cũng khiến người ra rợn sống lưng, giống Đông Phương Bất Bại.”
“ Ha ha ha.” Ngô Dũng cười dài một tràng, vỗ đùi đen đứt, áp giọng xuống:” Huynh đệ, đừng nói xấu người ta sau lưng, bất kể là ông chủ hay bà chủ đều rất coi trọng bác sĩ Lưu, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể làm chủ một nửa, tính cách hơi quái, có điều không sao, người ta còn khen cậu.”
“ Ái dà, khen mới sợ chứ ... Tôi thấy anh ấy và bà chủ rất thân thiết, có phải ...” Dư Tội vắt chéo hai ngón tay vào nhau, vẻ mặt ám muội:
Ngô Dũng lắc đầu: “ Hắn thích nam, cùng bà chủ xưng hô chị em, đây là chuyện công khai rồi.”
“ Bảo sao ông chủ không lo bị đội nón xanh, tôi nói này, bà chủ của chúng ta ngon thật, ánh mắt nhìn người ta một cái, xương nhũn vài phần, tới hộp đêm thế nào cũng là tiểu thư đầu bảng.”
Ngô Dũng mắng: “ Mẹ nó, cái đầu cậu chứa thứ gì thế, chuyện này mà dám nghĩ à?”
Dư Tội chép miệng: “ Nghĩ có sao đâu, tôi không tin anh chưa bao giờ nhìn bà chủ không nuốt nước bọt, biệt thự có bể bơi, chắc anh nhìn trộm không ít ...”
“ Ha ha ha, cái thằng chó này.”
Nam nhân nói chuyện với nhau chẳng có nội dung gì đàng hoàng, có điều trong chiếc xe đang đi, tất cả nghiêng tai chăm chú lắng nghe, cuộc đàm thoại phóng túng thế này đôi khi moi được tin tức không thể điều tra.
Ví như bác sĩ Lưu xưa nay không ai chú ý, chỉ là bác sĩ tư nhân, có điều trong đàm thoại nghe ra là một nhân vật có tiếng nói, có vai vế ở tập đoàn. Ngô Dũng mấy lần cảnh báo Dư Tiểu Nhị phải biết lòng bác sĩ Lưu, nhất là sau khi Tôn Đông Dương và Viên Trung Kỷ bị chém, địa vị tên bác sĩ biến thái càng cao.
Thử Tiêu bình luận:” Chuyện làm ăn này là loại gân gà.”
“ Là sao?” Giải Băng không hiểu:
“ Tôi không lạ gì kiểu sổ xố chui này, loại làm ăn này chỉ có thời gian dài không trúng thưởng mới kiếm lớn chứ bình thường có kiềm có lỗ, lợi nhuận không nhiều ... Mà Lam Trạm Nhất đang lúc đầu sóng ngọn gió lại mạo hiểm thu tiền, có vẻ giống cố ý.” Thử Tiêu rất nghi ngờ, cứ cái gì liên quan tới cờ bạc là hắn rất sở trường:
“ Nếu là cố ý thì Dư Tội gặp nguy hiểm mất.” Tào Á Kiệt lo lắng:” Chúng vừa tranh giành vừa cướp phá, rốt cuộc là làm gì đây?”
“ Đánh bạc qua mạng mới là miếng thịt lớn, tôi thử xem có đột nhập vào trang web của chúng không, kỹ thuật khá cao ...” Du Phong mắt không rời màn hình, theo dõi tốc độ giải mã, song chỉ toàn thất vọng:
Mọi người đang thảo luận, bất thình lình Lý Mân thét lệ "á", làm tất cả hoảng hồn, Thử Tiêu nhìn động tác khoa trương của Lý Mân, mắng:” Đêm hôm đừng dọa người ta được không?”
“ Tức chết đi được, thần tượng của tôi đổ vỡ rồi ... Tức chết đi ...” Lý Mân tháo tai nghe không làm nữa:
Giải Băng không hiểu Chị Béo thấy gì đi tới nhìn, tiếp đó Tào Á Kiệt, Thử Tiêu sán tới, tức thì cười như hoa nở.
Trên màn hình quay trộm, một em gái cao, đùi cực đẹp, ngực chỉ mặc áo lót, đang lắc hông, nâng chân, nghiêng người làm động tác cực kỳ dụ hoặc, chỗ chụp trộm nhìn thấy hết nội dung dưới váy ... Oa múa khiêu dâm trong truyền thuyết.
Dọa được Lý Mân lại thu hút mấy người kia, Thử Tiêu và Tào Á Bân chỉ trỏ. Giải Băng thi thoảng lắc đầu, trường hợp thế này nếu là hắn, không ứng phó được. Lý Mân tức giận đi tới định tắt đi, Thử Tiêu cuống lên:” Dừng tắt, chị, nhỡ để lỡ tình huống trọng yếu thì sao?”
“ Có phải cậu đang đợi cô ta cởi hết không?”
“ Không thể nào, tư tưởng nhận thức chính trị của em rất kiên định, nơi đắt như thế, em không vào nổi.” Thử Tiêu đẩu Tào Á Kiệt ra:” Chị đừng chỉ có mắng em, Lão Tào nhìn còn hăng hơn.”
“ Tôi đang thông qua quan sát để khiển trách hành vi không có tiết tháo, không có giới hạn đó.” Tào Á Kiệt cay cú: “ Loại chuyện thiếu tiết tháo thế này phải rủ chúng ta đi cùng mới đúng.”
Đám người này càng ngày càng vô sỉ, Lý Mân chịu rồi, bê laptop ngồi sang bên tự xem, không cho đám kia xem nữa.
Theo dõi tới 0 giờ đêm, ba người kia say khướt đi ra, về một chung cư cho thuê, giao cho đặc cảnh giám sát ngoại vi, nhiệm vụ hôm nay của họ kết thúc, vừa chỉnh lý thu hoạch trong ngày vừa trở về về nhà. Nơi đóng quân cách thành phố tới mười mấy km, trên đường đi Thử Tiêu đã dựa vào Tào Á Kiệt ngáy khó khò, hắn thay thế đồng đội nói với Giải Băng:” Cám ơn đội trưởng Giải, nhân lực của chúng tôi thực sự là tận dụng hết cỡ rồi.”
“ Có gì mà phải cám ơn, mọi người mệt hơn chúng tôi nhiều.” Giải Băng nhìn tổ đội này, bất giác thèm khát, Lý Mân đang múa phím như bay, Du Phong là cú đêm đang tỉ mỉ soi từng dòng lệnh, mắt hai người đó ánh sắc xanh, không nói một lời nào: “ Vụ cướp của mọi người tiền hành thế nào rồi?”
“ Khẳng định là phải làm, nhưng lòng tham của bên trên quá lớn, muốn dính vào chuyện đánh bạc phi pháp trị giá cả trăm triệu này, vụ cướp chỉ vài trăm vạn không khác gì cái lông nhỏ.”
“ Chỉ sợ tiêu hóa không nổi, chúng ta vốn không chuẩn bị đủ lực lượng cho trường hợp này.” Giải Băng cũng tán đồng, bên trên quá tham, lực lượng bọn họ dẫn theo chú trọng vào truy bắt, trong khi vụ án mới phát hiện chủ yếu là vấn đề ở mặt kinh tế, mạng, khiến hắn cũng có cảm giác bất lực:
Cũng may không phải chiến đấu một mình, khi sắp đến gần nhà thì có người vỗ bàn đánh chát, hưng phấn đứng bật dậy, hiển nhiên cụng vào trầm xe lăn ra kêu oai oái, chính là Du Phong, hắn quá nhập tâm, thành ra gặp họa, làm Tiêu ca giật nảy mình tỉnh dậy mắng cái đám biến thái nửa đêm còn cười đùa.
“ Giải mã được rồi à?” Lý Mân tò mò hỏi, cô chẳng hi vọng nhiều:
“ Không.” Du Phong thật thà hất nước lạnh:
Mọi người nhụt chí, Tào Á Kiệt làu bàu: “ Thế thì la hét cái quái gì?”
“ Tôi vừa mới dùng 3 tài khoản chơi bạc, 1 cái thua 1800, một cái thắng 900 còn một cái thắng 1400, kết toán chỉ mất có 5 phút, kỹ thuật rất cao, nạp tiền vào tài khoản chỉ mất 6 giây, rút tiền chỉ 10 phút, đã vào tài khoản ngân hàng của tôi.” Du Phong mặt mày hớn hở:
“ Hả, mọi người vất vả như vậy, còn cậu thì ngồi đánh bạc à?” Lý Mân giận rồi cái đám này càng ngày càng không ra gì:
“ Chắc là anh phát hiện cái gì hả?” Giải Băng bình tĩnh hỏi:
“ Đúng, tôi đang nghĩ cái máy chủ ở nước ngoài kia tôi không hack nổi ... Nhưng nếu tôi truy ra những kẻ làm đại lý, chuyển khoản, rửa tiền, dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, không có những người đó thì chúng chẳng làm ăn được gì nữa.”
“ Chuyện đó thì cảnh sát Thâm Quyến đang điều tra rồi, anh còn phí công làm gì?”
“ Do phương pháp họ không đúng, đơn thuần dựa vào kỹ thuật điều tra tài khoản trong dòng tiền như biển này khác nào mò kim đáy biển.” Du Phong khoan khoái dựa vào thành xe, chẳng biết phát hiện gì làm hắn vui vẻ như thế:
“ Cậu có cách gì?” Lý Mân nhìn ra, lại có mấy chiêu méo mó rồi đây:
“ Tôi vừa mới nói rồi đấy thôi, bọn chúng có kỹ thuật rất cao, kết cấu tổ chức chặt chẽ, che dấu rất kỹ, mỗi ngày dùng tài khoản khác nhau ... Hơn nữa chữ tín rất tốt, ít nhất tốt hơn ngân hàng, nếu không đã chẳng có nhiều khách hàng nạp tiền vào thế.”
Lý Mân sốt cả ruột: “ Có gì nói mau lên, đừng có mà vòng vo, đây là lúc cho cậu khảo nghiệm trí tuệ mọi người à?”
“ Đơn giản, chúng ta mở mấy chục, thậm chí cả trăm tài khoản, đánh bạc cùng lúc thì sao?” Du Phong mắt sáng rợn người nhìn quanh:” Ài, làm sao mà sững sờ như thế, chúng ta không đánh bạc, vừa nói rồi, chữ tín chúng cao, tốc độ thanh toán nhanh, vì tài khoản đánh bạc phân tán, chúng ta không thể giám sát thời gian thực, nhưng nếu chúng ta có cả trăm cái tài khoản khống chế trong tay, khi tín hiệu chĩa vào cùng một nguồn, mọi người nghĩ sẽ thế nào?
“ A, truy lùng IP sẽ chính xác hơn nhiều.” Giải Băng hưng phấn, nếu bọn họ có cả trăm tài khoản để thao túng, vậy thì cảnh sát mạng ngốc tới mấy cũng tìm ra được đầu nguồn, chỉ cần đủ thời gian:
“ Chừng mười mấy phút, thế là đủ rồi.” Lý Mân ước lượng:
Mấy người kích động thảo luận chi tiết, gạt Tiêu ca sang bên, Tiêu ca bĩu môi khinh thường: “ Chẳng qua là trò câu cá thôi, anh đây chơi chán rồi.”
Chỉ là con cá này không dễ câu chút nào, mấy người thương lượng chi tiết mau chóng báo lên, Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ cũng phấn khích tới độ kéo nhau tới đánh thức cả Hứa Bình Thu.
Đêm khuya, ánh đèn cứ sáng mãi ...
….. ………… ……