“ Chỉ thế thôi à?” Lam Trạm Nhất tay cầm tay cầm ấm tử sa, trà phượng hoàng tùng phải ngâm nóng một lúc, ông ta thong thả giữ nắp, tuy ý hỏi:
“ Vâng, chỉ thế.”
Người trả lời là Ngô Dũng, là một trong năm vệ sĩ của Lam gia, vì chuyện gấp lần này mà phái lên tuyến đầu, hắn rất tự giác đem tình hình hai người kia kể lại, bao gồm ăn ngủ thế nào, có kiếm tiểu thư không, mấy người. Quách Thiếu Hoa còn đỡ, tên Dư Tiểu Nhị mới tới thực sự không ra sao, tiêu còn nhiều hơn kiếm được, hôm qua thu tiền thiếu 2000, y còn cãi là bên kia trả thiếu, kết quả đành chịu, tra không ra.
Nghe chuyện này Lam gia mỉm cười, loại người này dễ đối phó lắm, chứ nếu có tiết tháo thì ông ta mới đau đầu.
Trà ngấm, nhấp một ngụm, Lam gia ngậm trong miệng cảm thụ hương vị một lúc, lại hỏi: “ Hôm qua giao tiền mặt ai làm?”
“ Tôi ạ, hai người họ đợi dưới lầu.” Ngô Dũng đáp, hôm qua không gửi vào tài khoản, mà trực tiếp tới một tòa nhà, giao cho một vị tầng 17:
Lam Trạm Nhất không hỏi nữa, nhìn Ngô Dũng cứ như nhìn con đại tinh tinh.
Ngỗ Dũng sực tỉnh, mình sơ xuất, vội báo cáo tỉ mỉ:” Tôi lên vào chừng 17 giờ 10, đợi hành lang 5 phút, gọi điện liên hệ với đối phương, khớp số rồi, tôi trực tiếp giao tiền, hôm qua thu được không nhiều, chưa tới 60 vạn chưa đầy một va ly ... Phía xưởng sửa xe không tới, bọn họ không có mấy tiền cược. Lúc sau xuống, tôi và Quách Thiếu Hoa, Dư Tiểu Nhị đi ăn tối, ăn xong còn đi mát xa ... Sau đó phát hiện thiếu 2000, khẳng định là thằng vương bát đản Dư Tiểu Nhị, tay chân nó không sạch sẽ ...”
Tiều thiếu là chuyện lớn, nói rõ vấn đề nhân phẩm, Lam Trạm Nhất không nói gì, hồi lâu mới ngăn cản Ngô Dũng đang tính hất nước bẩn Dư Tội: “ Hôm nay tương đối nhiều tiền, chiều sẽ thông báo cho cậu chỗ giao tiền, dọc đường cẩn thận, chuyện Băng Nha Lão chưa giải quyết.”
“ Vâng, chúng tôi cẩn thận lắm, Lam gia, vẫn để Dư Tiểu Nhị đi thu tiền sao?”
“ Sao có thể nghi ngờ người mình như thế, vả lại đám chủ hiệu sổ xố chưa chắc đã đúng, thôi đi đi.” Lam Trạm Nhất xua tay:
Ngô Dũng gật đầu, được vệ sĩ dẫn khỏi biệt thự, nơi này gọi là Hồng Tân hoa viên, quần thể biệt thự liền kề, Lam gia có hai lái xe, ba vệ sĩ, thời gian qua không bình yên, đề phòng rõ ràng tăng cường không ít. Khi lên xe liếc nhìn lại, thấy ông chủ được hai bệ sĩ cũng lên xe đi hướng khác.
Là người dưới thì phải có tự giác của người dưới, ông chủ nghĩ gì, muốn làm gì, tuyệt đối không được nhìn trộm hoặc nghe nóng, tuy đoán bừa, nếu không cái câu biết càng nhiều chết càng nhanh sẽ ứng nghiệm lên người.
Ở trên xe, Lam Trạm Nhất day trán, xem thời gian mới qua 8 giờ, nói một câu tới đường Trung Anh rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Hiện giờ chuyện gì cũng không yên, so tài cược xe sắp bắt đầu mà ẩn hỏa bên cạnh chưa trừ, ông ta luôn có dự cảm sẽ có chuyện gì xảy ra, song liên tục mấy ngày sóng yên biển lặng, ngay cả Băng Nha Lão không sợ trời không sợ đất cũng trốn rồi, không gây sự nữa, tốt thí đưa ra thu tiền làm rất thuận lợi.
" Tên Băng Nha Lão này rốt cuộc là muốn làm gì?"
Ông ta khép mắt tưởng tượng chuyện có thể xảy ra, chẳng qua chỉ là gây áp lực, muốn chia một chén canh, nhưng mà riêng chém hai người đâu đủ uy hiếp lấy đi vài thành phân ngạch?
Bất kể giờ trò gì chăng nữa thì ông ta cũng đã hạ quyết tâm, không cho đối phương toại nguyện, từ Hong Kong, Ma Cao, ông ta đều xông pha qua rồi, đối với bọn này, đừng cho chúng nếm được mật ngọt, nếu không chúng sẽ ùa cả tới tranh cướp, có lũ ruồi bọ đó bu vào, dù là miếng thịt béo bở cũng bị chúng làm thối,
Xe tới đầu đường Trung Anh, cửa khẩu quá cảnh đã mở, hai bên giao lưu rất tập nập, du khách và người làm công tràn tới như dòng lũ, Lam Trạm Nhất xuống xe, tới gian hàng miễn thuế đi qua đi lại, giống như đang xem đủ thứ hàng hóa trong tủ, trên kệ.
Vệ sĩ được chỉ thị theo xa xa, không tới gần.
“ Thưa ngài, ngài đang đợi người sao?”
Lam Trạm Nhất quay đầu lại, thấy một nam tử tóc dài, mặt dài, thân hình gầy gõ xách ba lô du lịch đứng phía sau từ bao giờ.
“ Ha ha ha, cậu vẫn đúng giờ như trước.”
“ Hình như tôi không biết ngài.” Đối phương mặt lạnh tanh, như người xa lần đầu gặp nhau:
Đương nhiên không chỉ biết mà biết rất lâu rồi, Lam Trạm Nhất vừa đi vừa nói:” Giờ chúng ta biết nhau rồi.”
“ Mục tiêu là ai?”
“ Đều có bên trong, quy củ cũ, trả trước một nửa, nửa còn lại đợi xong việc sẽ gửi vào tài khoản ... Bên trong có sẵn điện thoại, nếu cần hỗ trợ thì gọi, tôi muốn thấy kết quả vào trước sáng ngày mai.” Lam Trạm Nhất đưa cho túi xách, không nhiều lời, sau đó hòa vào đám đông tấp nập:
Hắn mở cái túi ra, tấm ánh một người trung niên, liếc qua tướng mạo đặc trưng, xoay phía sau có địa chỉ, điện thoai và tên "Mã Gia Long, biệt hiệu Băng Nha Lão".
……………. …………..
Đúng 9 giờ, Dư Tội bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm lên nghe thấy tiếng quát của Ngô Dũng, cái thằng vương bát đản mấy giờ rồi mà chưa dậy? Dư Tội quát trả, dậy rồi, xuống ngay.
Lờ đà lờ đờ bò khỏi giường, thức dậy sau cơn say chẳng dễ chịu gì cả, cổ họng khó chịu, ho không ra, khạc liên tục chẳng có đờm, vặn nước vòi vệ sinh uống vài ngụm, súc miệng qua loa, khoác áo xuống lầu. Vào thang máy vẫy chưa tỉnh, hôm nay là ngày thứ 6 rồi, trừ tin tức lặt vặt thì không có thứ gì mang tính thực chất, hôm qua cố tình giở trò trộm 2000, theo suy nghĩ của y, loại lính chân tay không sạch sẽ thế nào cũng bị đánh một trận, đuổi khỏi tổ chức.
Thế là xong, y có thể về ăn nói rồi, không phải tôi không làm mà bị người ta đuổi.
Thế mà kỳ, tổ chức rất khoan dung, vẫn cứ chấp nhận y, còn để y đi thu tiền. Dư Tội kế không thành, lòng hậm hực, xuống xe hai người kia đã đợi lâu rồi, Ngô Dũng mắng: “ Thắng chó má này, mới được bao ngày mà đã làm lão đại bắt người khác đợi?”
“ Anh không biết hôm qua tôi uống bao nhiêu à?” Dư Tội không thèm để ý, phất ta: “ Lái đi.”
Mả mẹ nó, Ngô Dũng tức điên chỉ muốn đánh cho thằng chó này một trận, tuy nói mấy người cùng ăn cùng chơi gái, quan hệ ngày càng tốt, nhưng vô duyên vô cớ mất tiền làm trong lòng mọi người khó chịu.
Quách Thiếu Hoa định làm người tốt, hỏi nhỏ:” Tiểu Nhị, số tiền kia ...”
Ai dè chưa nói hết Dư Tội đã ầm ầm kêu oan: “ Không phải tôi.”
“ Vậy thì ai lấy, trừ cậu ra, hai chúng tôi đâu đụng tới tiền.” Ngô Dũng nghiến răng, thằng cho này quá vô sỉ rồi:
“ Các anh cứ nhất định muốn nói là tôi lấy vậy thì ừ, tôi lấy đấy, sao nào?” Dư Tội giở trò vô lại, định gây xung đột không lớn không nhỏ, sau đó thế là xong, có thể đàng hoàng vỗ mông rời đi:
Lại kỳ rồi, đã bố láo như thế mà hai thằng kia lại nhịn, không nói thêm gì nữa.
Xe đi được một lúc, Ngô Dũng không nhịn được nói:” Thằng nhóc, đừng có mà làm trò ngu xuẩn, tiền đó không được đụng vào, cậu đừng thấy nhiều tiền thì mất một ít sẽ không ai để ý, dù số lẻ cũng đếm đấy, Lam gia một khi truy cứu không đùa đâu.”
“ Chẳng lẽ vì hai nghìn thôi mà chặt chân chặt tay à?” Dư Tội bĩu môi:
“ Rất có khả năng.” Quách Thiếu Hoa gật đầu, trông không giống đùa:
“ À, thế thì không phải tôi đâu, dù sao ba chúng ta đi với nhau, các anh cắn tôi, tôi cắn lại.” Dư Tội tráo trở chối phắt: