Lặng lẽ chờ đợi 3 tiếng, sau đó toàn bộ xe cảnh sát tạo thành thế bao vây, từ vành đai bắc, Thanh Bình, tới thẳng Hương Tạ Lý, vây chặt tòa nhà Trí Nghiệp, ở tầng 17 tòa nhà, có một công ty nhỏ đang làm việc, hơn 30 nhân viên bị chùm đầu đưa đi, theo sau đã có đội ngũ phóng viên vác máy quay.
Mục đích chuyến hành động này là gì phía chính quyền không lên tiếng, bên ngoài suy đoán đủ kiểu.
Cùng lúc toàn bộ cảnh sát thành phố tập trung lực lượng chuẩn bị cho hành động lớn thì một nam tử gầy gò tầm trung, mặc áo gió rất không phù hợp với thời tiết, đầu chùm mũ, cô độc đứng dưới trà lâu, hắn đợi 9 tiếng liền rồi.
Xuất hiện rồi, mục tiêu xuất hiện vào lúc 22 giờ 5 phút, đầu đinh, áo sơ mi, trán có vết xẹo, nói nói cười cười, được đám đông tiền hô hậu ủng từ trong trà lâu đi ra. Hắn cho tay vào túi, giống người qua đi đi tới chỗ đỗ e, hai bên đi theo đường thẳng, không ai chú ý điểm giao cắt là trước xe, khi Mã Gia Long đặt tay lên cửa xe mới để ý tới có người từ mé đi tới, trầm giọng quát: “ Ai?”
Đoàng! Đoàng! Đoàng! ...
Trả lời hắn là ba tiếng súng liên tiếp, súng không cả rút ra mà đút trong túi, Mã Gia Long cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực, từ từ khuỵu xuống đất, mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt. Còn đám thủ hạ theo bên cạnh thf tên ôm đầu ngồi xuống, tên chui vào dưới gầm xe, tên bỏ chạy, không ai dám đứng ra, đợi khi có kẻ dám ngẩng đầu lên chỉ thấy đám đông tụ tập đằng xa chỉ trỏ bàn tán.
Trung tâm chỉ huy 110 nhận được tin báo lúc 22 giờ 16 phút, nam tử bị bắn chết họ Mã, tên Gia Long.
Trong lúc đó Dư Tội không biết gì cả, y bị Ngô Dũng đưa tới trấn Sa Hà, cách Thâm Quyến hơn 40 km, tới một nhà hàng hải sản, ăn uống liền ba tiếng. Ngô Dũng cứ nói là bác sĩ Lưu tới, nhưng mãi chả thấy đâu, đến khi hắn nhận được cú điện thoại nói: “ Bác sĩ Lưu không tới được, chúng ta về thôi.”
Thế là về, Dư Tội ăn no quá, phải cởi cúc quần ra thở, song y luôn chú ý mình bị trông coi rất chặt, chuyện tới mức này y chẳng thể đoán ra được cái gì, vì thế cố tình tỏ ra thật thoải mái, đánh chén no nê.
Nhưng chắc chắn là có chuyện rồi.
Rất nhanh được nghiệm chứng, vừa lên chiếc xe thương vụ, Quách Thiếu Hoa ngẩn ra, phía trước một người, phía sau có hai người, Ngô Dũng ở phía dí vào lưng, có tiếng điện tành tạch, thế là mặt hắn méo mó ngã xuống sàn xe, Dư Tội sợ hết hồn.
“ Khiêng hắn lên.” Ngô Dũng ra lệnh:
Dư Tội bảo sao làm vậy, sau đó chủ động nói: “ Anh Ngô, đừng chính điện tôi, tôi tự nằm xuống là được mà.”
“ Ha ha ha, thằng nhãi không phải là to gan lắm à?” Ngô Dũng cười ha hả, chẳng niệm tình cùng đi chơi gái, dí chích điện tới, Dư Tội chưa kịp phản ứng đã bất tỉnh nhân sự:
Lý Xước tới trấn Tiết cương vào lúc 0 giờ, xe vừa mới lái vào trong sân, nghe thấy tiếng xe, đồng nghiệp ở tỉnh Sơn Bắc đều ùa cả ra, có chút hoảng hốt hỏi hắn: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì tổ hành động vẫn giữ bí mật với người ngoài, cho nên không thể thông qua biện pháp thông thường để biết thêm thông tin, có điều đội đặc cảnh đã phát hiện tình huống khác thường. Đi vào phòng chỉ huy lâm thời, Lý Xước ngồi xuống thở ngắn than dài, Sử Thanh Hoài đưa tới cốc nước, hắn ngửa cổ uống cạn, đập bàn chửi:” Đây là hành vi phạm tội, khốn kiếp, khác nào đưa anh em nội ứng vào cửa tử chứ.”
Nói tới đó mắt đỏ hoe không kìm được nữa, mọi người im lặng, Hứa Bình Thu gạt đám đông ra ngồi xuống cùng hắn hỏi đầu đuôi sự việc, hiện giờ tổ hành động cũng đã mù, hai đặc cảnh bám theo Dư Tội quay về báo cáo, đám người đó đã lên thuyền đi mất.
“ Không ngờ bọn chúng lại ra tay không có bất kỳ dấu hiệu nào như thế ...”
Lý Xước giờ mới làm rõ được chuyện xảy ra, hai ngày qua tiền liên tiếp được đưa tới một địa điểm trước kia chưa từng xuất hiện, phía cảnh sát lại phát hiện ra nhiều dấu hiệu khả nghi ở tòa nhà Trí Nghiệp, cảnh sát mạng chặn được tin tức, nơi này có hoạt động chuyển khoản diễn ra liên tục, vì thế mới có hành động đột kích bất ngờ hôm nay:
“ Kết quả là gì?” Hứa Bình Thu đã đoán ra đây là cái bẫy:
“ Không phải là đánh bạc qua mạng, là một công ty kinh doanh dịch vụ điện thoại ...” Lý Xước đấm bàn thêm lần nữa, cắn chặt răng một nới ra được kết quả đau đớn:
Hứa Bình Thu vuốt mũi, khẽ thở hắn ra, chuyện này ông không cách nào bình luận, phải thừa nhận trong đội ngũ cảnh sát lãnh đạo não tàn tham công lớn quá nhiều, đám này nguy hại còn quá tội phạm.
“ .... Buổi chiều, Tôn Đông Dương, Viên Trung Kỷ chuyển viện, chúng tôi nhận được tin đã phán đoán Lam Trạm Nhất khả năng sắp có hành động. Tiếp đó lại nhận được thông báo hành động, do cục trưởng Bàng của chúng tôi vỗ bàn quyết định, tôi tranh cãi với ông ta rất lâu, nhưng không ngăn được, vụ án đã kéo dài nửa năm, ông ta muốn có kết quả ... Nhầm chỗ đã đành, vào thời điểm toàn bộ lực lượng cảnh sát tập trung vào địa điểm giả đó, Mã Gia Long bị người ta bắn ba phát, toàn bộ trúng vị trí tim, khoảng cách nổ súng chưa tới sáu mét ... Hung thủ bắn xong ngang nhiên bỏ đi ...”
Nói tới đó bộ dạng Lý Xước như thể chỉ muốn rút súng giết người, Thâm Quyến gần biển, lại là thành phố biên cảnh, hội thụ không ít nội phạm trong ngoài nước, nhưng loại chuyện đường hoàng giết người thế này cũng không có nhiều:
“ Vậy thì nội ứng của bên cậu nguy hiểm rồi.” Hứa Bình Thu nhíu chặt mày:
“ Đã mất liên lạc mấy tiếng rồi.”
“ Còn Lam Trạm Nhất thì sao?”
“ Đưa hai bệnh nhân rời biên cảnh từ trưa.”
Những người ở đây từ đầu tới cuối chỉ biết đứng nghe, những tình tiến trên đã tạo nên bộ khung hoàn mỹ cho một câu chuyện, đợi khi kẻ đứng sau mọi chuyện này lại lần nữa xuất hiện, lại là danh nhân thương trường bối cảnh thanh bạch.
“ Làm sao đây xử trưởng Hứa, nội ứng của chúng tôi bại lộ, mọi thứ sẽ trôi theo dòng nước.” Lý Xước nhìn Hứa Bình Thu trông đợi:
Hứa Bình Thu câm điếu thuốc, không biết vì trong lòng có lo lắng, tâm thần bất an hay không, nên ông sặc khói, ho hồi lâu mới nói được:” Đợi đi, biết đâu có cơ xoay chuyển.”
Ai cũng biết đây chỉ là lời đối phó, đại thế đã mất, còn lấy gì chuyển biến.
Chớp mắt Hứa Bình Thu già đi mấy phần, ông lặng lẽ rời đi, không ai để ý, đi lên lầu, khẽ gõ cửa phòng người của đơn vị đặc vụ, cả đồng nghiệp hai mấy năm trong cơ cấu bảo mật cũng đang liên tục hút thuốc, đợi tín hiệu từ cái hộp nhỏ.
“ Không có sao?”
“ Không có, nếu như gặp phải nguy hiểm, cậu ta hoàn toàn có cơ hội phát tín hiệu ... vậy chỉ có thể là cậu ta bị khống chế trong tình huống không phòng bị.”
Trong căn phòng mờ tối, chỉ có ánh lửa lập lòe phát ra từ hai điếu thuốc.
.... ....
Tiếng sóng biển xen lẫn với tiếng động cơ vỗ vào mạn thuyền, Dư Tội cựa quậy, ý thức vừa mới khôi phục, y nghiêng đầu sang, gian nan cử động, muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện ra mình đã bị trói chặt giống như con chó. Khi mắt nhìn được thấy Quách Thiếu Hoa đã bị đánh không còn ra dạng người, vì thế y lại ngoẹo đầu giả chết.
Ba người Ngô Dũng, Lưu Thông, Vương Thiệu Dương đều cùng nhau làm vệ sĩ cho Lam Nhất Trạm, xếp hình tam giác vây quanh hai người bị trói.
Dư Tội chưa biết chuyện gì xảy ra, người nôn nao, bên tai là tiếng biển khơi như gào khóc.
“ Đã tỉnh chưa đây?” Có người hỏi:
“ Anh Lưu, tỉnh rồi, thuốc của anh thật hữu hiệu, bảo chúng tỉnh là chúng phải tỉnh.” Lưu Thông nịnh bợ: