Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 628 - Q5 - Chương 111: Lằn Ranh Sinh Tử. (2)

Q5 - Chương 111: Lằn ranh sinh tử. (2) Q5 - Chương 111: Lằn ranh sinh tử. (2)

Trong khoang thuyền có nam tử yểu điệu đi ra, còn ai ngoài bác sĩ Lưu, đi tới vị vẫn còn nằm trên sàn thuyền, đá cho một phát, người đó bị đau bật dậy:” Vẫn còn giả chết à?”

“ Tôi không giả chết, tôi tưởng mình đã chết rồi.” Dư Tội vừa mở mồm ra đã cãi:

Câu này không khác gì chuyện cười, Lưu Ngọc Minh cười ngặt ngoẽo:” Tiểu Nhị, chơi vui không?”

“ Nếu muốn chơi chiêu chết đi sống lại kìa thì đừng chơi tôi, chơi hắn ấy.” Dư Tội chỉ ngay Quách Thiếu Hoa, Quách Thiếu Hoa nghe thấy nhổ phì một bãi nước bọt, trúng ngay mặt Dư Tội , Dư Tội phì phì nhổ trả: “ Mẹ nó, lần trước thiếu chút nữa bóp chết lão tử, quả báo đấy, đáng đời.”

Đột nhiên phát sinh một màn như tấu hài làm những người khác cười không thôi, Lưu Ngọc Minh chỉ tay nói: “ Tôi thích huynh đệ Tiểu Nhị ở chỗ này, rất vui.”

Vừa nói vừa đi tới gần, không ngờ Quách Thiếu Hoa đang nhỏ bọt chửi nhau với Dư Tội bất thình lình xoay người, tựa như tích toàn bộ sức lực nhào về phía Lưu Ngọc Minh. Song tiếp đó còn bất ngờ hơn, tên bác sĩ biến thái rõ ràng có đề phòng, nhẹ nhàng tránh khỏi, đá một cái vào sườn Quách Thiếu Hoa, làm hán tử lực lưỡng gục như chuối bị đốn gốc, mặt mày thống khổ.

Đó là cơn đau không thể kêu thành lời, tựa cá bị ném trên bờ, Dư Tội toát mồ hôi lạnh, té ra tên Đông Phương Bất Bại này không chỉ biến thái, quyền cược cũng cao, bảo sao hắn không coi ai vào đâu.

Đợi người kia ngồi xuống nhìn mình, Dư Tội giơ tay: “ Lão đại, em khai thật, anh cho em ra đi thật nhanh được không?”

“ Nói xem.”

“ Hôm qua đúng là em lấy 2000 đấy, chưa kịp tiêu, dấu dưới đệm ... Là em lấy đấy, không phải là Lão Quách đâu ...” Dư Tội run run nói, đầu óc thì xoay chuyển tốc độ cao, chuyện này đương nhiên không phải vì 2000 đồng, nhưng chỉ cần xen lẫn chuyện nhỏ đó vào, hình tượng của mình hoàn toàn thành thằng trộm vặt người ta chẳng thèm xử lý:

Quả nhiên Lưu Ngọc Minh cười không thở nói:” Nhìn đi, thằng nhóc này rất thật thà, không như có kẻ ăn cây táo rào cây sung ... Phải rồi, chiều nay hình như cậu đánh nhau à?”

“ Vâng vâng vâng, có thằng vương bát đản cứ bám sau xe, tận hai ngày rồi, chắc chắn có vấn đề, em phanh xe định dụ nó đâm vào, ai ngờ nó né được, em lùi xe đâm bỏ bà luôn, sau đó em rút gậy xuống xe đánh cho nó một trận.” Dư Tội rối rít nói, giờ cán cân giữa Lam Trạm Nhất và Băng Nha Lão đã đảo chiều:

“ Không tệ, tôi thích dũng khí của cậu, nhưng cậu hết đánh nhau lại trộm tiền, gây bất lợi cho tổ chức, tổ chức nghiên cứu quyết định, ném cậu xuống biển nuôi cá, có trăn trối gì không?” Lưu Ngọc Minh nói xong mấy tên còn lại cười khùng khục:

Dư Tội mồm mếu máo không ra nước mắt, hối hận cầu khẩn:” Vậy em đề xuất một yêu cầu được không?”

“ Được, có nguyện vọng gì?”

“ Cho em một em gái, để em cạn tinh mà chết trông khoái hoạt được không?” Dư Tội vừa đề xuất liền bị đá một phát, vội vàng nói:” Vậy tiêm cho em một phát, để em ngất rồi hẵng ném xuống biển được không?”

Ha ha ha ha, mấy tên vệ sĩ cười gập người, Lưu Ngọc Minh cũng cười với tông cao nhất, như tiếng móng tay cọ vào kính, nghe sởn gai ốc.

Càng như thế thì Dư Tội lại càng yên tâm, đoán chừng là mình không bị chết cùng rồi, tuy chưa rõ đầu đuôi ra sao, nhưng chắc chắn là không phải mình để lộ manh mối, nếu không đám kia đã hận không thể lột da rồi chứ còn tâm tình nào mà trêu mình.

Lưu Ngọc Minh thực sự bị Dư Tội làm cười đau cả bụng, khó khăn lắm mới dừng lại được. Lúc này lại nghe thấy tiếng động cơ, hắn không rảnh để chơi đùa với Dư Tội nữa, đi đòn người, có chiếc xuồng máy màu trắng tới, hẳn là chính chủ tới rồi. Nhân lúc bọn vệ sĩ không để ý, Dư Tội hỏi Quách Thiếu Hoa, chuyện thế này chỉ có một khả năng thôi:” Này Lão Quách, anh là cảnh sát à?”

“ Thì sao?” Quách Thiếu Hoa lạnh nhạt đáp:

Dư Tội lúc này mới chú ý, mình chỉ buộc tượng trưng còn Quách Thiếu Hoa bị dùng lưới á siết cánh tay, chân, đã sưng lên, cho dù không ném xuống biển thì chẳng bao lâu cũng sẽ bị hoại tử.

“ Chả sao, lý tưởng từ nhỏ của tôi là làm cảnh sát.”

“ Cậu cứ làm lưu manh đi, làm cảnh sát chết càng nhanh.”

“ Chắc chúng không giết tôi đâu nhỉ?” Dù khả năng này có vẻ thấp, Dư Tội không khỏi lo lắng, con bà nó lại chả lo, cái mạng mà:

“ Không đâu.” Quách Thiếu Hoa yếu ớt nói, đột nhiên lại bật cười: “ Có điều bọn chúng sẽ bắt cậu giết tôi.”

Hả? Dư Tội sợ toàn thân run rẩy, dù ca ca đây gan lớn chùm trời thật cũng không dám giết người, lại còn là giết cảnh sát. Quách Thiếu Hoa thì cười ha hả, mắng Dư Tội là đồ vô dụng.

Trong tiếng cười có người mặc áo gió thẩm màu đi tới, Lưu Ngọc Minh như thái giám kè kè một bên, đám vệ sĩ xúm quanh, nhìn là biết Lam Trạm Nhất tới rồi, ông ta tới giữa thuyền, không thèm nhìn Dư Tội lấy một cái, lấy múi chân nâng mặt Quách Thiếu Hoa lên, hắn quay đầu sang bên.

“ Rất tốt, đúng là hán tử đội trời đạp đất, bội phục ... Tên cậu thực sự là Quách Thiếu Hoa à?” Lam Trạm Nhất hỏi:

“ Ông không xứng hỏi tên tôi.”

Đáp lại câu trả lời của hắn là mấy thằng vệ sĩ hùng hổ xông tới như hổ báo, kéo dậy, đấm đá một trận, tức thì mặt hắn đã biến thành màu máu.

Cảnh tượng đó cả Lam Trạm Nhất cũng chướng mắt, ra hiệu dừng tay, Quách Thiếu Hoa lại nhũn người ngã xuống, Lam Trạm Nhất đứng từ xa nhìn, tự hồ không hiểu được điểm tự tinh thần cho loại người này là cái gì, khinh miệt nói:” Cậu cũng chẳng thông minh gì, thời gian qua sóng gió như thế, luôn có người điều tra tài khoản đánh bạc, sao tôi không đề phòng, vừa mới nhả mồi nhử một cái, các người đã tự nhảy vào, cảnh sát các cậu cũng quá thiếu thông minh, thật là chán ...”

Dư Tội rợn sống lưng, khẳng định là tổ hành động thông qua tin tức y truyền về ý đồ tìm truy tung trên mạng, ý đồ tấn công trang web cờ bạc qua mạng của chúng, khiến chúng cảnh giác, sau đó Quách Thiếu Hoa báo cáo "hang ổ" của chúng ... Nếu truy cứu sâu hơn thì mình cũng được hưởng loại đãi ngộ này, Dư Tội nhìn Quách Thiếu Hoa nằm trong vũng máu, chỉ mong tên này cắn chặt răng vào, đừng để tới cuối cùng lộ ra gì đó.

Quách Thiếu Hoa tựa hồ liếc Dư Tội một cái, khoảnh khắc sinh mệnh treo trên sợi tơ, tư duy con người luôn cực kỳ mẫn tiệp, có thể tiếp xúc với tài khoản chỉ có thể là người gửi tiền, người đó không phải hắn.

Nghĩ tới đó hắn đột nhiên cười ha hả:” Việc điều tra ông chưa bao giờ dừng, bốn năm trước thương nhân Lâm Diệu Vinh người Đài Loan cũng bị các người làm thế này à?”

“ Cậu gặp hắn thì tự hỏi là được.” Lam Trạm Nhất không nhiều lời, lúc này ông ta ở vị trí khống chế tuyệt đối, cho nên rất thong thả:” Kỳ thực ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ cậu rồi, nửa năm trước ở phòng thể dục đột nhiên có vụ đánh nhau, có phải cố ý để tôi thấy thân thủ của cậu không? Đến khi công ty tuyển lái xe, vừa vặn cậu ứng tuyển, trùng hợp này quá kém sơ cấp rồi. Cậu để lộ quá nhiều sơ hở, tôi còn tưởng cậu là người của Băng Nha Lão, về sau mới phát hiện, cậu xấu hơn cả hắn, thế này thì cậu không cho tôi lựa chọn nào khác rồi.”

“ Lam Trạm Nhất, ông thực sự dám giết cảnh sát à?: Quách Thiếu Hoa tự hồ chẳng sợ gì cả:

“ Ha ha ha, tôi thực sự không tin có người không sợ chết.” Lam Trạm Nhất cười gằn:

“ Chuyện ông không tin nhiều lắm, ông cũng sắp chết rồi.”

“ Người nguyền rủa tôi nhiều lắm, đại bộ phận đã thành ma. Vì sự tôn trọng với cảnh sát, tôi sẽ cho cậu toàn mạng, tới khi xuống dưới đừng hận tôi, là do cậu tự nhầm đường.” Lam Trạm Nhất tiếc nuối:

“ Ha ha ha, tôi ở phía dưới đợi ông đáy ... Ha ha ha ...”

Quách Thiếu Hoa lớn giọng cười, dùng hết toàn bộ sức lức mà cười, lúc này toàn thân hắn là máu, mang một loại hào khí kinh động tâm phách.

Bình Luận (0)
Comment