Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 629 - Q5 - Chương 112: Lằn Ranh Sinh Tử. (3)

Q5 - Chương 112: Lằn ranh sinh tử. (3) Q5 - Chương 112: Lằn ranh sinh tử. (3)

“ Xử hắn đi.” Lam Trạm Nhất nói một câu xoay người đi, khẽ thở dài tiếc nuối:

Lưu Ngọc Minh vẫy tay, thế nhưng mấy tên vệ sĩ vây quanh Dư Tội, kéo y dậy, cắt đứt dây trói trên người, rồi có tên đẩy y một phát: “ Làm đi, ném hắn xuống biển.”

“ Hả?” Dư Tội không ngờ cái mồm thối của Quách Thiếu Hoa lại thành sự thật, bảo y giết người, lại còn là giết một cảnh sát à:

“ Hả cái gì mà hả, hoặc là cậu ném hắn xuống, hoặc là chúng tôi ném cậu xuống.” Ngô Dũng không cho Dư Tội thời gian chần chừ, thúc giục:” Mau lên.”

“ Anh Ngô, dù gì hắn cũng là huynh đệ của chúng ta, chuyện này làm sao tôi ra tay được.” Dư Tội chửi om xòm, làm chuyện này rồi thì làm sao còn về được nữa, cho dù là dấu diếm được tất cả mọi người thì cũng không dấu được lương tâm:

“ Con mẹ nó, mày thừa lời làm gì, mau lên đi, mày là huynh đệ với cảnh sát à?” Một tên vệ sĩ đá mông Dư Tội một cái, khiến y loạng choạng ngã về phía Quách Thiếu Hoa:

Dư Tội lồm cồm bò dậy, dưới cọn đèn buồm tù mù, xung quanh y toàn máu, Quách Thiếu Hoa tựa hồ môi vẫn đang mấp máy, giọng rất nhỏ, nhưng Dư Tội hết sức quen thuộc với nó chỉ nghe một cái là nhận ra ngay, hắn đang hát.

“ Ở bờ biển cuộn sóng

Ở bên cương đẫm sương

Bóng dáng cảnh sát nhân dân

Khoác lên người ánh trăng, tắm cùng sương buổi sớm ...”

Chính là bài ca cảnh sát nhân dân, là thứ âm điệu đẫm máu, đây là lần thứ hai Dư Tội nghe bài hát này mà rơi nước mắt, còn Quách Thiếu Hoa ở khoảnh khắc đó nở nụ cười hạnh phúc, trong giọt nước mắt đó, hắn chứng thực được phán đoán của mình. Hắn nhìn thấy tia hi vọng cuối cùng, cho dù đó không phải là cọng cỏ cứu mạng, vì nhiệm vụ dang dở của hắn sẽ có người tiếp nối.

“ Tôi, tôi không làm được đâu ... Tôi không làm, tôi không làm.” Dư Tội hét lớn lắc đầu quầy quậy, lời bài hát làm cơn đau nhói tận tim, sợ hãi tới cóng người, làm toàn thân y muốn tê liệt, cuống quít lùi lại:

“ Mày đúng là thằng vô dụng.” Ngô Dũng đá liên tục, Dư Tội nhất quyết không chịu, ôm lấy chân hắn, hắn gỡ ra xách Dư Tội lên đi về phía mạn thuyền, Dư Tội lấy hết sức bình sinh vùng thoát, muốn chạy xuống khoang thuyền, nhưng hoảng loạn thế nào lại va phải tên vệ sĩ khác, cả ba tên xúm lại mới khống chế được.

Dư Tội vùng vẫy la hét:” Tôi không làm, tôi không làm.”

“ Ném luôn cả nó xuống, thứ vô dụng như thế để làm gì?” Ngô Dũng vung tay tát liên hồi, tựa hồ đã mất kiên nhẫn, túm cổ áo Dư Tội kéo đi:

Tới mạn thuyền, Dư Tội dùng cả chân cả tay bám chặt lấy bất kỳ cái gì vớ được, bám rất chặt, bám cả vào chân Ngô Dũng, dính như sam, đến khi một tên vệ sĩ nữa đi tới gỡ ra, một tên cầm tay, một tên cầm chân làm động tác lăng người. Dư Tội nước mắt nước mũi làm nhèm hét lên:” Đừng, đừng ném ... Tôi, tôi làm.”

Kỳ thực nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ, ba tên vệ sĩ nếu không phải bị ép tới đường cùng thì ai dại gì đi đụng chạm loại chuyện này. Lưu Ngọc Minh tiễn ông chủ đi, sau đó quay lại, song hắn không dính líu, đứng xa xa nhìn xem tấn bi kịch, nếu tương lai có người biết một tên tiểu lưu manh giết cảnh sát, không biết vui thế nào.

Dư Tội bị ném tới trước mặt Quách Thiếu Hoa, đưa tay ra muốn đỡ tấm thân toàn máu ấy mà không dám:” Lão Quách ... Đừng hận tôi, tôi ... tôi ...”

“ Nhanh ... Giúp tôi thống khoái chút.” Quách Thiếu Hoa thều thào:

Dư Tội tay run bần bật đỡ hắn dây, kéo đi, tới bên mạn thuyền, âm thầm rút ra con dao, đó là con dao vừa rồi y vờ va chạm lấy trộm được, đứng lại che người, cố gắng hết sức cắt dây trói thật nhanh, quát tháo kéo dài thời gian:” Con mẹ chúng mày, một lũ hèn, không dám tự làm, ép người ta.”

“ Lải nhải cái gì, nhanh lên.” Ngô Dũng cười nhạt, không coi lời khích bác Dư Tội vào đâu, dợm bước đi tới:

Sợ hắn tới sẽ phát hiện ra chuyện mình làm, thời gian không đủ nữa rồi, dây trói mới bị cắt nửa chừng, Dư Tội cật lực nâng Quách Thiếu Hoa lên, nhét dao vào tay hắn: “ Lão Quách ... Xin lỗi, xin lỗi ...”

“ Làm đi, người anh em, tôi suýt nữa bóp chết cậu, cậu ném tôi, hai bên hòa ... Tôi không trách cậu đâu. “ Quách Thiếu Hoa ho khù khụ nói:

“ Mày mà không ném là tới lượt mày đấy.” Đến đoạn kịch tính nhất rồi mà Dư Tội cứ lề mà lề mề, một tên vệ sĩ sốt ruột quát, đi tới đẩy vai Dư Tội một cái:

“ Aaaaaaaaaaa....” Dư Tội cúi người, lấy hết sức bế Quách Thiếu Hoa lên, nâng qua mạn thuyền, chỉ nghe thấy ùm một tiếng, sóng bắn lên tận mặt:

Ngô Dũng chạy tới, mặt biển mênh mông chỉ còn nhìn thấy hai vệt sóng do thuyền cá để lại.

“ Mẹ nó, thằng này nhập đạo rồi.” Lưu Thông lẩm bẩm, đúng là ngu thật, dám giết cả cảnh sát rồi, đừng hòng còn đường quay về nữa:

“ Lại thêm một tên vong mệnh.” Vương Thiếu Dương có chút thỏ chết cáo thương, dù sao cũng làm việc với nhau hơn nửa năm rồi:

Còn Dư Tội ngồi bệt bên mạn thuyền, tựa hồ hồn vía đã bay mất, nước mắt hay nước biền ướt đấm áo, vừa quệt đi lại đầy ắp hai mắt.

“ Buổi sáng quay về, Lam gia muốn ở Hong Kong mấy ngày, thời gian tới các anh đừng đi đâu hết, xuống dưới quê đợi ...” Lưu Ngọc Minh đủng đỉnh an bài, tới trước mặt Dư Tội, nhìn Dư Tội như cái xác không hồn không nói gì, dù sao lần đầu giết người mà, thế mới là bình thường, không sao, ai chả cần thời gian thích ứng, vỗ vỗ vai Dư Tội:” Nhãi con, cậu dẫm phải cứt chó rồi đó, từ giờ lợi nhuận thu tiền vé số cậu được ba thành, vế sau mảng này cậu phụ trách, không cần phải trộm tiền lẻ nữa.”

Nói xong về khoang.

Trên boong thuyền thoáng cái không còn ai nữa, Dư Tội ngây dại nhìn mặt biển đen sì, tựa hồ đang cố tìm kiếm cái gì đó, tựa hồ trong gió còn văng vẳng truyền lại tiếng ca, tựa hồ ở nơi không nhìn thấy, vẫn khảng khái như thế.

Dư Tội cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu tươi của mình, ngửa cổ hướng lên trời hét dài, tiếng hét như biển gào, như cuồng phong phẫn nộ, nước mắt tuôn ào ạt như suối ...

….. …..

“ Chỉ có chừng này thôi.”

Tiếng leng keng, một đống vật chứng bày trên khay, di động, chìa khóa, ví tiền, trang sức, đặt trước mặt Hứa Bình Thu và Tiêu Mộng Kỳ.

“ Chết ngay tại chỗ?” Hứa Bình Thu mặt bình tĩnh hỏi:

“ Đúng vậy, trí mạng không cứu được.” Lý Xước gật đầu:

Hứa Bình Thu vẫn như còn hoài nghi, đi tới bàn pháp y, vén vải trắng phủ lên thi thể, cằm rộng, trán dô, cùng vết xẹo chạy ngang trán.

Đây là một đại lão XHĐ thanh danh hiển hách, vài tù ra tội, trải qua trận chiến cửu tử nhất sinh, phong quang mười mấy năm, rất nhiều tiểu bối giang hồ vẫn còn tự hào lưu truyền thần thoại về hắn. Cuối cùng thì vẫn không thoát được vận mệnh phơi xác nơi đầu đường xó chợ, loại chuyện này Hứa Bình Thu thấy nhiều rồi, dấn thân vào giang hồ dễ, rút khỏi có được mấy người.

Lý Xước lặng lẽ đứng đó đợi, mệnh lệnh mới đã truyền xuống, cục trưởng Bàng bị điều lên tỉnh trả lời, kỳ quái là ở chỗ vị xử trưởng tới từ tỉnh Sơn Bắc này lại được sở công an tỉnh bổ nhiệm tổng chỉ huy của hành động tiếp theo, chỉ huy từ ngoại tỉnh, đây là điều chưa từng có.

“ Trí mạng à?” Hứa Bình Thu lẩm bẩm, chẳng hiểu vì sao cứ xoáy vào vấn đề rõ ràng này:

Lý Xước gật đầu với pháp ý, pháp y kẹp đầu đạn giơ lên: “ Tổng cộng tìm được ở trên người hắn hai viên đạn, viên thứ ba xuyên phổi, lấy được trên xe. Cả ba phát súng đều trúng chỗ yếu hại, hơn nữa đây là loại đầu đạn thép đặc chế. Kiểm nghiệm đạn đạo cho thấy, nghi phạm dùng súng Walther PP, một khẩu bán tự động, nòng ngắn, tốc độ bắn nhanh, chuẩn xác cao, là trang bị của không ít bộ đội nước ngoài.”

Tóm lại thì đây là một khẩu súng đắt tiền, không phải thứ súng tự chế, hàng nhái mà đám XHĐ hay dùng.

Thứ này tám phần tới từ dân chuyên nghiệp.

Bình Luận (0)
Comment