“ Tiền bẩn, sát thủ, đây mới là XHĐ thực sự chứ không giống đám lưu manh côn đồ tự xưng.” Hứa Bình Thu cảm thán, không nói thêm gì nữa, khẽ kéo khăn trắng che đi, lại thời đại của một kiêu hùng nữa kết thúc, rời đi:
Lý Xước đi theo phía sau: “ Xử trưởng Hứa, chúng tôi đã nhận được thông báo, bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?”
“ Tình hình hiện giờ ra sao?”
“ Lam Trạm Nhất chưa về, mấy tên vệ sĩ của hắn không rõ tung tích, chúng tôi có người bắn tin trong giới, đang xôn xao Lam gia giết Băng Nha Lão, các thế lực liên quan tới Lam gia đang tranh thủ chiếm lĩnh địa bàn của Băng Nha Lão. Hai ngày qua các nơi nhận được hơn hai mươi tin báo về các vụ ẩu đả gây thương tích.” Lý Xước báo cáo, một tên kiêu hùng ngã xuống sẽ gây ra một thời chiến loạn:
“ Vậy kệ chúng đi, xem xem rốt cuộc vị Lam gia này thần thông quảng đại thế nào.” Hứa Bình Thu thản nhiên ra lệnh:
“ Làm sao như thế được, chúng tôi vị vụ án này, hơn nữa số 3 ...” Một cảnh sát khác xen vào, vừa nói tới đó vội kiềm lại:
Hứa Bình Thu quay đầu nhìn hai đồng nghiệp ánh mắt chất chứa căm thù, khẽ vỗ vỗ ngực áo họ: “ Thù hận che mờ mắt cậu rồi, bọn chúng càng điên cuồng, càng nhanh đẩy bọn chúng vào chỗ chết thôi, tin tôi điên đây là lần điên cuồng cuối cùng của chúng ... Nhất định phải ước thúc các đồng chí phía dưới, không ai được hành động tùy tiện, bộ cảnh phục này đã bị xỉ nhục một lần, đừng để vì sự manh động ngu xuẩn khiến chúng ta hổ thẹn lần nữa.”
Lời nhẹ nhàng nhưng tựa như có sức nặng ngàn cân làm hai cảnh sát trẻ cúi đầu.
Hứa Bình Thu dẫn đội ngũ của mình đi, hai vị dẫn đội đều cảm xúc ngổn ngang, không ai ngờ rằng một vụ cướp xe cuối cùng lại lôi ra nhiều chuyện như thế.
Khi xuống lầu, Hứa Bình Thu nhìn Sử Thanh Hoài thì ủ rũ, Tiêu Mộng Kỳ thì hoang mang, lên tiếng:” Hai người phấn chấn tinh thần lên chứ, nếu không làm sao cổ vũ được người dưới.”
“ Vâng.” Cả hai đồng thanh, chẳng có chút khí thế nào:
“ Vẫn lo cho cậu ấy à?” Tiêu Mộng Kỳ gật đầu, mũi cay cay, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình: “ Xử trưởng Hứa chúng ta nên triệu hồi cậu ấy về thôi, mức độ nguy hiểm của vụ án hiện đã vượt quá xa dự tính ban đầu của chúng ta, cậu ấy lại không chuẩn bị trước ... Tôi lo chẳng may ...”
Lời tới đó ngưng bặt, không nói tiếp được nữa.
“ Cô tuy học tâm lý cảnh sát, nhưng cô lại chưa hiểu được nghề này, bản chất của nghề nghiệp này là hi sinh, tuổi xuân rực rỡ, hạnh phúc gia đình, niềm vui cuộc sống, thậm chí là cả sinh mạng quý giá đều khả năng thành thứ hi sinh.” Hứa Bình Thu nói tựa hồ căn bản không có chút tình cảm nào, bước lên xe: “ Loại hi sinh này chưa bao giờ là ngừng lại.”
……. …….. ……….
“ Chính là hắn.” Dư Tội ở sau cửa sổ xe chỉ một người từ quán game đi ra, gầy gò, đầu trọc, mắt nhỏ tí hi, chính là cái tên đi xe đạp hôm đó y đánh, tướng mạo rất đặc trưng, rất dễ nhớ:
Mấy người trong xe gật đầu đợi lệnh, đều là bọn lưu manh côn đồ do Duẫn Thiên Bảo nuôi, tóc nhuộm vàng nhuộm đỏ, cổ lộ ra ngoài toàn hình xăm, đeo khuyên tai, cứ như sợ người khác hiểu lầm mình là người tốt, song rất có ích, tác dụng trấn nhiếp mạnh, nhất là khi đi theo số đông.
“ Ra tay.” Dư Tội hất đầu một cái, hai ngày qua từ con thuyền kia về, y tham gia đánh chó rớt nước đã chém mười mấy tên thủ hạ Băng Nha Lão, hung hăng hơn bất kỳ thế lực nào của Lam Trạm Nhất:
Cửa xe roẹt một tiếng mở ra, sáu bảy tên tay cầm ống thép, dao bổ dưa, hông gài côn, la hét xông tới, người kia thấy tình thế không ổn, co đầu chạy luôn, chạy chẳng được bao xa bị một gậy ném trúng vai ngã xuống, đám lưu manh chân đá tay đấm, con chó nhà tang kia lăn lộn kêu cha gọi mẹ.
Thành công một cái là rút, đám người này ra tay tương đối có phép tắc, thấy máu không lấy mạng, chớp mắt cái tản ra chạy vào ngõ, cửa hàng, lên xe bus, bỏ lại tên bị đánh nằm co quắp trên mặt đất, ngay cả kêu cũng không nổi nữa.
Nơi này là Sa Hà, khu phố cũ, công tác giải tỏa tiến hành một nửa, mấy chục vạn nhân khẩu ngoại lai biến nó thành vùng hỗn loạn, chuyện tương tự diễn ra quá nhiều, người nơi này lãnh đạm tới không còn ai buồn xem náo nhiệt, chỉ có đi nhanh hơn mà thôi.
Dư Tội bấy giờ mới ngậm điếu thuốc, thong thả đi tới, chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nhìn huynh đệ mắt nhỏ đầu be bét máu:” Có cần gọi xe cấp cứu không?”
Người kia gật đầu, vất vả hé mắt ra muốn nói một câu cám ơn với người hiếm hoi còn chút nhân tính, ai dè vừa nhận ra Dư Tội thì càng thêm kinh hoàng, cố sức bò dậy trốn, mấy ngày qua trốn khắp nơi. Long ca vừa chết một cái, tứ đại kim cương bị chém hai đôi, đám tiểu lâu la bọn chúng thì làm sao chịu nổi.
“ Mày chạy nhanh đấy, lần sau nhất định sẽ chặt chân.”
Xe cảnh sát hú còi phóng tới, hai cảnh sát tuần tra 110 vội vàng xem thương tích, đỡ người bị thương lên, người kia sợ tới mức cả cảnh sát cũng không dám nhận giúp đỡ, luôn mồm nói không sao, hỏi là ai đánh thì dứt khoát nói là tự ngã.
Một cảnh sát nhìn Dư Tội vẫn ở đó, định hỏi thì Dư Tội đã nói trước:
- Tôi chỉ hỏi hắn xem có cần cấp cứu không thôi.
“ Có phải y không?” Cảnh sát còn lại hỏi người bị hại:
“ Không, không không, tôi không quen.” Người bị hại cố sức bò dậy, tập tễnh bỏ đi, cảnh sát khuyên thế nào cũng không cần, bảo đưa tới bệnh viện cũng không chịu:
Hai cảnh sát lúc sau nhìn nhau, ý tứ là: Đi thôi, chúng ta không quản được.
Dân không tố cáo, cảnh sát không cứu, người ta cam tâm ăn đòn, cảnh sát làm gì được, chỉ là trước khi đi nhìn Dư Tội như ghi nhớ.
Dư Tội vươn mình một cái, lên chiếc Toyota Alphard trị giá 60 vạn, thuộc sở hữu của công ty đảm bảo, phân biệt phương hướng tên lâu la kia bỏ đi, thong thả lái xe đi theo, cứ thế giữ tốc độ đều đặn theo sau tên đó.
Oạch, tên kia ngã xuống đất, lại cố sức bỏ dậy, Dư Tội tăng thêm chút ga, lái tới trước mặt hắn, hạ cửa sổ xe luống, lãnh đạm nói một câu: “ Lên đi.”
Tên kia không dám, cuống cuồng bỏ chạy, Dư Tội không đuổi theo, được vài bước hắn tự động quay về, hết sức đáng thương tới bên cửa xe:” Lão đại, tha cho tôi, tôi chỉ là thằng chân chạy, không làm gì cả.”
Dư Tội khinh bỉ: “ Lên xe, tao có chuyện muốn hỏi, lên hoặc bị chém, chọn đi.”
Cái này rất dễ lựa chọn, tên đó mở cửa, nơm nớp ngồi đó, khoanh tay trước ngực ngồi co ro.
Dư Tội khởi động xe, đi được một lúc tới chọ đỗ lại, ném cho tờ giấy: “ Mày tên gì?”
“ Mạnh Tráng Tráng ạ, vì mắt nhỏ nên người khác gọi là Quỷ Mù.” Người kia cầm tờ giấy ấp vào chỗ chảy máu, trả lời rất thật thà:
“ Trước kia theo Băng Nha Lão làm gì?”
“ Không làm gì ạ ... À không, nghe ngóng tin tức.” Mạnh Tráng Tráng vừa thuận miệng nói theo thỏi quen, sức nhớ đây là đâu vội sửa lời:
“ Có biết chuyện ở chỗ rửa xe không?” Dư Tội lật lại chuyện cũ:
“ Tôi không tham gia, do Bằng ca làm.” Mạnh Tráng Tráng rối rít lắc đầu, là người theo dõi Dư Tội, hắn biết thân phận người này, làm sao hắn dám dính líu chút nào tới sự kiện ấy:
Dư Lại thay đổi cách hỏi: “ Không nói mày tham gia, tao hỏi, mày có biết trước không? Chẳng lẽ không ai nghiên cứu địa thế, không ai bắn tin?”
“ Không có ạ, sau này tôi mới biết.”
“ Không biết chút nào thật à, hôm đó Băng Nha Lão không an bài mày làm việc gì sao?”
“ Thật sự là không ạ, trước kia tôi ở đường Long Hoa, chẳng có việc gì làm, đến khi xảy ra chuyện mới biết.”