Dư Tội hỏi chút chuyện riêng tư, Mạnh Tráng Tráng hỏi sao đáp nấy, nhưng thông tin thu được lại không nhiều, làm y càng nghe càng hoài nghi, đám người này, một khi có chuyện là kéo cả ổ ra, hành vi của Băng Nha Lão hình như có chút khác thường, hơn nữa sao tổ chức đó bảo mật tốt như vậy.
“ Hôm đó tao đánh mày, mày nói Long ca bảo cái gì ấy nhỉ?” Đây mới chính là nguyên nhân khiến Dư Tội đi tìm tên này:
“ Long ca nói là bảo bọn tôi bảo vệ các anh ... Dù sao coi như chuyện làm ăn của mình để bảo vệ.” Mạnh Tráng Tráng nghi ngờ nhìn Dư Tội, hôm đó lão đại rất khác thường, hắn vốn xung phong chém đám người này, Long ca không cho:
Dư Tội "ồ" một tiếng, ngay cả y cũng bối rối, thình lình cầm di động mở một bức ảnh đưa tới: “ Có biết không?”
Mạnh Tráng Tráng nhìn nữ nhân thanh tân tú lệ, xinh xắn ôn nhu, nhìn rất lâu rồi lắc đầu.
Cũng phải, nếu là giao dịch riêng, cái thằng làm chân chạy sao biết.
Tin tức không đầu không cuối làm Dư Tội hơi thất vọng, vẫn không sao xác định được, nắn cằm trầm ngâm rất lâu, chuẩn bị đi mới nhớ ra tên kia vẫn run run ngồi sau:” Mạnh Tráng Tráng, cho mày một kiến nghị, nghe cho rõ nhé.”
“ Vâng, đại ca cứ nói ạ, tôi nghe.” Mạnh Tráng Tráng ngồi thẳng lên làm bộ chăm chú:
“ Đổi nghề đi, cứ thế này thì sớm muộn mày cũng bị chém mà thôi.” Dư Tội lấy từ túi bên cạnh một xấp tiền, ném thẳng vào người hắn, phất tay:” Dù mày có tới cấp bậc như Băng Nha Lão thì cũng chết thôi, xéo.”
“ Á ...” Mạnh Tráng Tráng bị cọc tiền nặng chịch ném trúng người đau nhói, nhưng hắn lại cảm kích và hưng phấn, ai ngờ lại có happy ending thế này, hắn chùi tay vào quần áo, sợ máu làm bẩn tiền, hí hửng xuống xe:
Dư Tội mỉm cười, lâu rồi mới lại cầm tiền ném người khác, cảm giác đúng là đã, khởi động xe chuẩn bị đi, không ngờ tên kia quay lại, mặt hèn mọn:” Đại ca, em không biết nữ nhân đó, nhưng em biết Long ca thời gian qua thích đi đâu.”
“ Cô ấy không phải gà đâu.”
“ Anh ấy cũng không đi chăn gà ... Cách công viên rừng rập không xa, có một hội sở nước nóng riêng, Long ca thời gian trước hay tới đó.” Mạnh Tráng Tráng cười lấy lòng:
Dư Tội rút vài tờ tiền nữa cho hắn, hắn khúm núm tiễn thần tài đi.
Hội sở riêng à?
Đây là một tin tức không xác định, Dư Tội bật thiết bị tìm đường đi theo đó, không ngờ rời thành phố tới mười mấy km, tới tới nơi nhìn một cái, lòng mừng rỡ. Nơi này cách cao tốc Thâm Quyến - Quảng Đông không xa, có sông có núi, cây cối xanh ngăn ngắt, tọa lạc một tòa hội sở, vốn nghĩ giống đại đa số nơi treo biển hổi sở khác chẳng qua chỉ là ổ mại dâm, cờ bạc trá hình, nhưng tới mới biết mình nhầm, là hội sở tư xông hơi làm đẹp, tắm nước nóng dưỡng sinh, cùng với ẩm thực xanh, khách khứa tới đây chủ yếu là nữ.
Dư Tội cầm điện thoại lên, vào baidu, tới chuyên khu tìm kiếm, không ngờ phát hiện ra, nơi này là thôn vợ bé nổi tiếng, té ra hội sở này chuyên cung cấp dịch vụ cho vợ bé quan viên và thương nhân bao nuôi.
Vậy thì đây là nơi thích hợp thương lượng bàn việc khá kín đáo đấy, loại như Băng Nha Lão làm gì có tư cách mà vào. Dư Tội đang ý đồ khôi phục lại quý tích lúc sinh thời của Băng Nha Lão, hắn chắc chắn là trúng bẫy, nếu không một tay giang hồ già đời sao nhắm vào Lam Trạm Nhất làm chuyện không ăn chắc như thế, chắc chắn có vấn đề, càng không thể ban đầu sai người chém, sau lại sai người bảo vệ. Lại còn chém hai thân tín mười năm của Lam Trạm Nhất, Dư Tội tiếp nhận thuận buồm xuôi gió, té ra là có người bảo hộ.
Chẳng lẽ là vợ bé đoạt gia sản, mượn dao bên ngoài.
Dư Tội ngẫm nghĩ, nơi này rất tốt, chắc chắn là không có thiết bị giám sát, y một mình đi dạo quanh hội sở, quả nhiên là không nhìn thấy bất kỳ camera giám sát nào, đây là nơi tôn trọng riêng tư cao độ, nhưng bãi đỗ xe vì bảo vệ tài sản của khách, có camera giám sát.
"Trên đời này muốn làm việc không ai biết khó lắm."
Dư Tội lẩm bẩm, đem địa chỉ gửi về, để trong nhà lấy hình ảnh giám sát, hai ngày qua y đi chém mười mấy tên thủ hạ của Băng Nha Lão, đây là manh mối giá trị nhất.
Vừa gửi tin nhắn xong thì có điện thoại, là Lưu Ngọc Minh, không ngờ mời ăn cơm, Dư Tội không nghĩ gì cả, nhận lời ngay.
Ôn Lan, Lưu Ngọc Minh bộ đôi một vợ bé, một biến thái, dưới có Duẫn Thiên Bảo đi cướp xe, làm người nghĩ tới là thấy bên trong có rất nhiều câu chuyện hấp dẫn. Bây giờ Lam Trạm Nhất đang tránh sóng gió, tựa hồ là thời điểm giở trò tốt nhất, mà y, một kẻ không có căn cơ, tay dính máu người là nhân tuyển tốt nhất.
Dư Tội lái xe tới điểm hẹn, mọi nguy hiểm, lo lắng, do dự đều không có, tất cả chỉ còn lại một ý niệm cố chấp.
“ ... Bác sĩ Lưu ... Trưa nay tụ họp ở nhà hàng hải sản Bách Việt sao ... Được được, không thành vấn đề ... Yên tâm đi, chuyện kia cứ yên tâm ... Được, tôi sẽ tới đúng giờ.”
Một tay sơn xe, một tay nghe điện thoại, Duẫn Thiên Bảo nhìn đám huynh đệ được Dư Tội mượn đã trở về, vẫy tay hỏi tới, nhìn tên nào tên nấy hưng phấn, trừng mắt lên:” Làm cái gì thế?”
Lưu Ngọc Minh chuyên môn nhờ chiếu cố tên người mới đó, Duẫn Thiên Bảo không yên tâm, cảm giác tên đó có hơi tà, từ tên thợ sửa xe tới địa vị ngày nay chỉ vài ngày.
“ Đi chém người ạ.”
“ Không phải chém, đánh một trận.”
“ Có vẻ là người Băng Nha Lão, có thù cũ, bảo chúng tôi cứ đánh thoải mái.”
“ Tôi biết tên đó là thằng Quỷ Mù.”
“ Không sao đâu Bảo ca, cảnh sát tới thì bọn em đã chạy hết rồi.”
Một lũ khốn kiếp mỗi người một câu báo cáo, chắp nối với nhau, Duẫn Thiên Bảo hiểu ra, chẳng có gì mới mẻ, chỉ là truy đuổi tàn dư Băng Nha Lão thôi: “ Đi đi, đừng chạy linh tinh, không đến lúc thi đấu lại không đủ người.”
Cả đám vâng, mỗi người một nơi, thay đồ công tác, rửa xe, chuẩn bị công cụ, lại bận bịu làm việc.
Xong việc ở xương, nhìn đồng hồ thấy đã sắp trưa, Duẫn Thiên Bảo an bài công việc, đi chiếc BMW bạc rời đi, vừa vặn một chiếc Infiniti phóng vút qua, tốc độ cực nhanh, làm hắn giật nảy mình, hạ cửa sổ xuống chửi.
Đối với bọn phú nhị đại thích khoe của, trước giờ hắn không có một tí thiện cảm nào hết, có cơ hội hắn ra tay cướp xe, ném vào bãi rác ... Nghĩ tới đó nhớ tới đám huynh đệ ẩn nấp khắp nơi, lúc này cách vụ cướp lần trước đã hơn một tháng, không có tí phong thanh nào cả, ngược lại phía bên này lại chẳng bình yên. Giờ thì tốt rồi, hai thứ ẩn họa đều đã bị trừ, có thể phóng tay mà làm, nếu kiếm đủ nửa đời sau thì đáng thử một lần.
Kế hoạch lớn đó thật làm người ta hưng phấn, đến lúc dùng mấy tên đó rồi, hắn đăng nhập vào QQ gửi tin nhắn cho mấy người kia.
A Phi ba ngày trước để lại tin đang ở Bắc Hải, nói là em gái ngoại quốc ở đó nhiều lắm, thằng đó chơi quên đường về rồi, không làm việc thì cái bóng chẳng thấy đâu, tóm lại là không có vấn đề. Long Tử vẫn ở Quảng Châu, sống cùng em gái mới tán được, tin tức cuối cùng hai ngày trước, ra đảo chơi. Tới Vương Thành thì hắn bật cười, chỉ có một câu: Bảo ca, sắp tiêu hết tiền rồi. Chắc chắn lại ném hết vào game online, đang uống gió Tây Bắc mà sống đây, đang đợi hắn rủ đi làm việc.
Duẫn Thiên Báo nhập tin nhắn, mùng 3 tháng 9 tới xưởng tìm tôi, có việc an bài mọi người.
Ấn gửi nhóm, sau đó hắn tiêu sái đạp ga, phóng vút đi.