Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 632 - Q5 - Chương 115: Tình Sai Ái Loạn. (1)

Q5 - Chương 115: Tình sai ái loạn. (1) Q5 - Chương 115: Tình sai ái loạn. (1)

Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ vội vàng chạy xuống bộ chỉ huy thì Lý Mân như lên cơn thần kinh hô lên: “ Bảo ca chủ động liên hệ rồi, thời gian là mùng 3 tháng 9, địa điểm là xưởng sửa xe của hắn.”

“ Liên hệ khi nào?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi gấp:

“ 5 phút trước, gửi qua QQ, chúng tôi chặn được tín hiệu của đối phương, A Phi ở Bắc Hải, Long Tử và Khả Khả tạm thời chưa rõ.” Lý Mân nói nhanh tới mức suýt không nghe rõ được là nói gì:

Lúc này Hứa Bình Thu cũng vào, nghe tin mới nhất trầm tư: “ Mọi người thấy sao?”

“ Không giống gây án ạ.” Tào Á Kiệt thấy khác thường:

“ Theo như Vương Thành khai, bọn chúng thường tụ tập ở nơi gây án, chẳng lẽ lần này gây án ngay ở nhà?” Sử Thanh Hoài hiểu ngay ra đặc trưng không phù hợp với phong cách gây án:

“ Vậy chỉ có đùa xe, mấy tên đó đều là cao thủ chơi xe.” Tiêu Mộng Kỳ cho rằng đây hẳn là đáp án gần với chân tướng nhất.

Đang thảo luận thì Dư Phong lên tiếng, gương mặt vì thức đêm mà tiều tụy, tóc thì bù xù: “ Tôi hiểu rồi, mãi không thể xác định thời gian đua xe là vì chuyện này.”

Mọi người tụ lại nhìn màn hình, trên đó là quảng cáo triển lãm xe quốc tế Thâm Quyến, Tào Á Kiệt vỗ tay: “ Đúng rồi, tổ chức đua xe vào thời gian tổ chức triển lãm xe đúng là thiên thời, địa lợi nhân hòa, đại bộ phận cảnh sát sẽ dùng duy trì trật tự, quản chế giao thông đa phần trong thành phố, bọn chúng muốn tuyển một tuyến đường rất thuận lợi.”

“ Ha ha, có lý, cậu cũng học được cách gây án rồi.” Hứa Bình Thu biểu dương, hỏi Du Phong tiến triển tra tài khoản:

“ Không phải vấn đề lớn, hôm qua đã khóa chặt IP của chúng.”

Tiến triển tuy chậm chạp, nhưng tình huống đã rõ dần, cái tập đoàn tội phạm này liên quan tới mấy loại hình kinh doanh, đánh bài qua mạng, sổ xố chui, lại còn đua xe, tiền bạc kiếm được không cách nào thống kê hết.

Vấn đề là ở đây, một tập đoàn có tiền, không thiếu tiền, có đường kiếm tiền, vì sao còn mạo hiểm đi cướp, mà kéo dài hơn 2 năm trời.

Đó là câu đó không giải được, thế nên thảo luận một lúc khó tránh khỏi quay lại đề tài này, Hứa Bình Thu nhìn Thử Tiêu ngồi trong góc, thời gian qua tinh thần của hắn rất kém: “ Đức Tiêu, nói xem nào.”

“ Cháu ạ?” Thử Tiêu ngơ ngác, chẳng rõ là có biết nãy giờ mọi người đang thảo luận vấn đề gì không nữa, hoang mang lắc đầu: “ Cháu không biết.”

“ Lấy tinh thần lại đi, càng là lúc gian nan càng phải mạnh mẽ, sở tỉnh kỳ vọng rất lớn vào tiểu tổ chi viện, thành công thời gian qua đã chứng minh gia trị của mọi người, đây là rào chắn cuối cùng, vượt qua được sẽ chỉ còn là thế gió mạnh quét lá ...” Hứa Bình Thu nói câu này cũng là để tất cả cùng nghe, cái đội ngũ này không tệ tí nào, nhưng không có lãnh đạo, Sử Thanh Hoài khỏi nói, quá nhu nhược, Tiêu Mộng Kỳ sắc xảo nhạy bén song tầm nhìn đại cục không cao, thiếu kinh nghiệm, thế nên hiệu quả từ khi Dư Tội đi giảm sút thấy rõ. Ông cũng không xen vào chỉ huy, sợ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của họ cùng mất đi tính nhất quán của đội ngũ:

“ Tôi hỏi lại lần nữa, mọi người có thể xác định băng nhóm cướp xe này với tập đoàn Lam gia là một hay hai không?” Thấy hiệu quả lời nói của mình không cao, Hứa Bình Thu lắc đầu chuyển chủ đề:

Không ngờ Du Phong, người ít nói nhất lại là người lên tiếng trước: “ Chắc chắn là một, vì phương thức rửa tiền tương đương với nhau, đại bộ phận tiền cướp được đều rửa qua sòng bài, cảnh sát Thâm Quyến mới điều tra đánh bạc qua mạng cũng là vì vụ cướp ở Tứ Xuyên, được phía cảnh sát bên đó nhờ hiệp trợ, từ đó phát hiện mạng lưới ...”

“ Khoan khoan, liệu có khả năng này không?” Tiêu Mộng Kỳ cắt ngang: “ Trong số bọn chúng, ý đồ thông qua vụ cướp để cảnh sát chú ý tới đánh bài qua mạng, thủ pháp như Du Phong vừa nói.”

Chuyện này khó tin, sao lại kỳ công như thế? Mọi người không hưởng ứng.

Hứa Bình Thu gật gù: “ Cực kỳ có khả năng, khi lợi ích phân phối không đều, sử dụng bất kỳ biện pháp nào đả kích đối thủ là bình thường. Minh chứng rõ ràng là nội bộ của tập đoàn Lam Trạm Nhất không đoàn kết, nên khả năng này không thể bài trừ, Tiểu Tiêu rất tốt, xem ra hấp thu được kinh nghiệm thực địa rồi.”

“ Nhưng tin tức chúng ta biết còn hữu hạn.” Tào Á Kiệt vẫn thấy suy luận vừa rồi của Tiêu Mộng Kỳ hơi võ đoán, có mùi phim ảnh:

“ Theo như tin tức cảnh sát Thâm Quyến thì nhân mã liên quan tới Lam Trạm Nhất đang phân chia chuyện làm ăn của Mã Gia Long từ trà lâu, trung tâm tắm rửa, bảo kê, khi hỗn loạn này kết thúc, chúng ta sẽ rõ tình thế hơn.” Sử Thanh Hoài luôn theo trường phái ổn thỏa:

“ Tôi thấy chúng sắp chơi lớn.” Giọng thiếu sinh khí bất ngờ xen vào làm mọi người giật mình quay đầu nhìn Thử Tiêu:

Du Phong vỗ đầu:” Tôi cũng thấy có vẻ không bình thường, thời điểm này đáng lẽ chúng phải cúi đầu thấp tránh đạn lạc, vậy mà ngược lại, càng ngông cuồng.”

“ Đức Tiêu, nói đi.” Tiêu Mộng Kỳ nhẹ giọng dùng ưu thế mỹ nữ của mình khuyến khích chàng béo vốn lúc nào cũng đùa cợt lúc này ỉu xìu xìu:

“ Lam Trạm Nhất nếu vì nhiều nguyên nhân không thể trấn áp được nhân mã phía dưới, vậy thì lợi dụng cơ hội này ẩn cư, thả phía dưới lộng hành nhìn rõ bản mặt của chúng để thanh trừng nội bộ, sẽ là cơ hội tốt cho cả hai bên, cũng là quả táo có thuốc độc.” Thử Tiêu phát huy tâm tư u ám của mình:

Liệu có khả năng không, tâm tư u ám của tập thể càng đi càng xa, tới chính bản thân bọn họ thấy không tin.

Nhưng nếu là thật, trong nội bộ của chúng sẽ có một cuộc hỗn chiến, Dư Tội bị kẹp vào đó rất nguy hiểm. Nghĩ tới đó ai cũng ảm đạm, nhìn Thử Tiêu quay lại bộ dạng hồn siêu phách lạc còn Hứa Bình Thu vẫn lạnh tanh, lòng thấy rất khó chịu.

…… ……

“ Ngọc Minh, anh có loại cảm giác đó không?”

“ Cảm giác gì?”

“ Tiểu Nhị lên quá nhanh, em sợ là không dễ khống chế.”

“ Thằng đó chắc chắn là khó khống chế, cái đầu của y hơi bất thường, nhưng mà nếu cả cả em cũng không khống chế được thì anh không tin.”

Lưu Ngọc Minh vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Ôn Lan ngồi ở ghế phụ đang soi gương thoa son, Ôn Lan cũng quay sang, hai người nhìn nhau, Ôn Lan lè lưỡi tinh nghịch, trong sự ăn ý ái muội đó, đều thừa nhận phán đoán vừa rồi.

“ Anh bảo y còn đủ thật thà không?” Ôn Lan khẽ nhấp môi, làm đều son dưỡng hồng nhạt, khiến cánh môi cô thêm căng mọng, đẹp đẽ, tựa hồ thấy có chỗ nào chưa hài lòng, soi gương nhìn trái nhìn phải:

“ Mỗi ngày thu nhập vài vạn, nếu y muốn số tiền đó, không thể không thật thà, mấy ngày qua y ra sức dẫn người chém thủ hạ của Băng Nha Lão chiếm địa bàn, là thằng tích cực nhất.” Lưu Ngọc Minh rất hài lòng với biểu hiện thời gian qua của Dư Tội, hơn nữa loại người này hắn thấy nhiều rồi: “ Tiền thật đúng là, có thể biến một kẻ nhát gan thành ma quỷ ăn thịt người không nhả xương.”

“ Anh đang chế nhạo em à?” Ôn Lan không vui:

“ Anh đang tự trào.” Lưu Ngọc Minh không kỵ húy, quay sang trao đổi ánh mắt, câu này tựa hồ được cô thông cảm, không oán trách, đang tỉ mỉ vẽ mày:

“ Anh cũng đừng sơ ý, Lam gia tuy già, song dư uy vẫn đầy đủ, hơn nữa ông ta chưa lẫn đâu.”

“ Yên tâm đi, ông ta tạm thời không dám về, ba ngày nữa ông ta về thì chúng ta đã xa chạy cao bay rồi.” Lưu Ngọc Minh mỉm cười, mặt tràn ngập hạnh phúc khoan khoái:

Ôn Lan nhìn thấy qua gương nhỏ, mí mắt giật một cái, mắt đầy sự căm ghét, song miệng phát ra lời như châu ngọc va chạm: “ Vậy dựa vào anh hết đấy, Lam Trạm Nhất chỉ tin anh thôi, ngay cả em cũng không tin nữa rồi.”

“ Cũng như nhau cả mà, anh tin là được.” Lưu Ngọc Minh đưa tay vuốt khẽ mái tóc chăm sóc cầu kỳ, trơn mượt như lụa:

Ôn Lan nắm lấy bàn tay trắng trẻo đặt lên má, tựa như đôi tình lữ lãng mạn, từ sau lần suýt nữa bị Băng Nha Lão giết ở hiệu rửa xe, Lưu Ngọc Minh một bước không rời, ở bên chăm sóc cô, nhưng trong đó có bao nhiêu phần trăm là chân thành?

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment