Ái tình không thể cho người ngoài biết của họ biến mất khi xe đỗ lại, Ôn Lan từ trong xe đi ra, Lưu Ngọc Minh như một lái xe chuyên nghiệp, theo sau tựa cái bóng.
Đứng ở trước nhà hàng hải sản Bách Việt đợi người, Lưu Ngọc Minh ngắm nhìn Ôn Lan trong bộ váy quen thuộc, váy trắng viền đen, với hoa nhỏ li ti, cơn gió nhẹ thổi qua mép váy lay động làm những bông hoa giống tinh linh đang nhảy múa, bông hoa đó thêu rỗ, thấp thoáng nhìn thấy da thịt như truyền đi thông đẹp nào đó. Vóc người không cao nhưng cân đối, tỉ lệ chuẩn, cùng sự phối hợp đôi giày cao gót thủy tinh, cổ chân đeo vòng ngọc trắng, tôn lên bàn chân nhỏ nhắn, móng chân hồng dễ thương, đẹp tựa tác phẩm mỹ nghệ làm hắn không rời mắt được.
“ Đừng có ngây ra thế, ngốc ạ ... Hôm nay anh mời khách đấy.
“Ôn Lan cười nhắc:
“ À, anh quên mất.” Lưu Ngọc Minh đang khom người đứng bên cạnh Ôn Lan, sửa thành đứng trước cô, có điều vẫn không nhịn được quay đầu nhìn:
“ Này, anh sợ người ta không biết chúng ta có gian tình à?”
“ Thế à, chúng ta là chị em mà.” Lưu Ngọc Minh không hề để ý cái nhìn và đánh giá của người ngoài về mình:
Hai người cùng cười khúc khích, khi xe tới, thêm vài phần trang trọng chừng mực, hai chiếc xe gần như một trước một sau đi xuống, Duẫn Thiên Bảo mắt sáng lên vẫy tay với hai người, Dư Tiểu Nhị thì có phần âm u, không nói không rằng đi tới, hơi cúi đầu:” Chào bác sĩ Lưu.
“ Ồ, học được phép lịch sự rồi, thật hiếm có.” Lưu Ngọc Minh thân thiết khoác vai Dư Tội đi vào nhà hàng, Duẫn Thiên Bảo chạy trước ân cần mở cửa, nói cười lên phòng bao đặt trước:
Khi vừa vào phòng chuẩn bị phân chia chỗ ngồi thì Ôn Lan chủ động vẫy tay:” Tiểu Nhị, ngồi bên cạnh tôi.”
“ Đi đi, hôm nay chủ yếu là Ôn Lan cám ơn cậu.” Lưu Ngọc Minh búng tay đánh tách, gọi phục vụ tới, ưu nhã chọn món, cùng Duẫn Thiên Bảo thương lượng xem nên uống rượu gì:
Lúc này Ôn Lan ngắm nghĩa Dư Tội, sau lần ở hiệu rửa xe thì đây mới là lần đầu họ gặp lại, thực sự là khác hoàn toàn rồi, khi đó là chàng trai thuần phác mặc áo ba lỗ ướt nước, làn da rám nắng khỏe khoắn. Bây giờ thì tóc vuốt keo, đeo dây chuyển vàng, đồng hồ to, toàn thân sặc mùi giàu xổi, có chút gò bó ngồi xuống cạnh cô, Ôn Lan phì cười, thay đổi này thật là không muốn nhìn.
“ Tôi phải xưng hô thế nào đây?” Dư Tội thận trọng hỏi, có thể tiến vào tầng cấp này, cho dù là nữ nhân, là vợ bé thì cũng không tầm thường:
“ Gọi là chị.” Ôn Lan chỉ Lưu Ngọc Minh:” Còn đó là chị hai.”
Lưu Ngọc Minh cắn chặt răng trắng, u oán nói:” Ghét ghê.”
“ Chị hai, chớ giận, kỳ thực xưa nay chị mới là chân ái của tôi.” Duẫn Thiên Bảo nhu tình thổ lộ:
Lưu Ngọc Minh vươn tay vuốt má:” Vậy tôi đành cô phụ tình cảm của cậu thôi, cậu không phải loại hình tôi thích đâu chàng mặt trắng:
Duẫn Thiên Bảo ôm tim làm bộ đau khổ tốt cùng khiến phục vụ viên bên cạnh cũng cười, Ôn Lan còn xen vào, nói sẽ làm mai cho hai người họ.
Bầu không khí thoải mái này cùng kiểu nói chuyện không phải kiêng kỵ gì có thể nhìn ra được quan hệ của ba người cực kỳ thân mật, Dư Tội cười, nếu không phải nguyên nhân nghề nghiệp thì cái tổ hợp cổ quái này còn thú vị hơn đám người cảnh sát nhiều.
“ Nào, để tôi rót cho cậu.”
Dư Tội vừa nhấp một ngụm trà vừa đặt xuống, Ôn Lan đã nhiệt tình rót thêm, y không ngăn kịp, đành tiếp nhận.
Một cánh tay rất có mỹ cảm, móng tay dài, trang điểm chấm màu vàng lóng lánh, làn da trắng mịn, cái váy khoét nách, hơi cúi xuống từ khe hở nách và tay áo nhìn thấy rìa bầu vú mơn mởn, Dư Tội chỉ tiếc văn mực trong bụng mình không đủ miêu tả.
Cho dù biết người ta là vợ bé của người khác cũng không kìm nén được thèm muốn trong lòng, miễn cưỡng áp chế dục vọng, giữ tư thế thật thẳng, không nhìn lung tung.
Ôn Lan tự mình nâng cốc trà lên, tủm tỉm cười:” Tôi nằm giường suốt, hành động bất tiện, tới hôm nay mới có cơ hội để cám ơn cậu.”
“ Chị đừng khách khí, hôm đó cũng là nhờ chị phản ứng nhanh, nếu không tôi bị đám Băng Nha Lão chém chết rồi.” Dư Tội không tin, nếu thực sự muốn cám ơn không đợi giờ mới gặp:
“ Hắn đã thành lịch sử rồi, chúng ta vẫn còn tương lai mỹ hảo phía trước.” Ôn Lan đưa cốc trà, tay vốt khẽ tay Dư Tội một cái, nháy mắt cười:
Dư Tội giật mình, cái gì thế này, quyến rũ mình à?
Không chỉ mỗi lần đó, khi nói chuyện ánh mắt lén lút đưa sang, cứ như vô tình cố ý để bốn mắt chạm nhau, lại còn ân cần bóc thịt cua cho vào bát y, cầm ly rượu vang uống, tủm tỉm cười nhìn Dư Tội, không hề che dấu sự tán thưởng của mình.
Thế là bữa cơm đó ăn mà chẳng có vị gì, bên cạnh có giai nhân khuynh thành ái mộ làm Dư Tội toàn thân không thoải mái, thi thoảng còn hơi ngả người sang khẽ hỏi y mùi vị thế nào, song mỗi khi cánh tay trần mát lạnh đó khẽ chạm vào người, hương thơm ngào ngạt cùng nụ cười như hoa khiến toàn thân y hết sức ngứa ngáy.
“ Tiểu Nhị, nào nào, bất kể cậu gọi tôi là chị hay là anh, chúng ta cũng phải cùng nhau cạn chén này.” Lưu Ngọc Minh nâng chén rượu lên:
Dư Tội vội vàng hơi khom người xuống, khiêm tốn nói:” Đừng bác sĩ Lưu, tôi mời anh mới đúng.”
“ Không cho khách khí, chúng ta là người cùng một nhà, tuy Lam gia không có mặt, song làm ăn vẫn phải tiến hành. Nào cạn một ly, chuyện ở bên ngoài vất vả cho cậu rồi.” Lưu Ngọc Minh vẻ mặt nghiêm túc cụng chén với Dư Tội một cái, Duẫn Thiên Bảo cũng góp vui, nói hôm nào đó sẽ kiếm cho y một cái xe xứng với thân phận.
Chén qua chén lại, lúng túng tiêu trừ dần, nội dung nói chuyện đa phần liên quan tới xe và đánh bạc, Dư Tội không hiểu lắm, nhưng thế lại vừa vặn với thân phận người mới của y. Một mực lắng nghe, mắt chú ý tới nội dung có khi nhiều hơn diễn thuyết..
Ví dụ Lưu Ngọc Minh ăn to nói lớn, thái độ như gia nô trèo lên ghế chủ, Duẫn Thiên Bảo cứ vô tình liếc về phía Ôn Lan vài phần thèm khát, xem ra Lam Trạm Nhất không chỉ có một cái mũ xanh.
Chắc chắn rồi, Lam gia đã trên 50, dù ngày ngày gặm Viagra như ăn củ cải cũng chẳng thỏa mãn được nữ nhân lả lơi lộ rõ ra ngoài thế này.
Một nhân vật tinh minh và tàn nhẫn như Lam Nhất Trạm lại có thể lờ đi sao, hoặc cô ta là đôi giày rách Lam gia vứt đi không thèm để ý nữa.
Không, như vậy cũng không giống, Dư Tội lại nhìn Ôn Lan, ăn nói nhỏ nhẹ, ưu nhã điềm tĩnh, tuyệt đối không phải thứ khí chất mà nữ tử phong trần có được, cho dù là nhìn ai cũng vẻn vẹn là ám thị, mà chính cái kiểu như có như không ấy lại khơi lên dục vọng đen tối của nam nhân.
Ôi thiên hạ này khó nhìn thấu nhất là nữ nhân rồi, Dư Tội bất giác nhớ tới Lâm Vũ Tịnh, An Gia Lộ, tới giờ y chẳng nắm bắt được bất kỳ ai trong đó.
“ Nào, uống đi.”Ôn Lan lại cướp việc của phục vụ, rót rượu cho Dư Tội:
“ Chị Ôn, tôi không thể uống nữa, lát còn lái xe.” Dư Tội ngại ngùng từ chối:
“ Thâm Quyến bé xíu, nhắm mắt lại cũng lái được.”
“ Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.” Dư Tội cụng chén với Ôn Lan, cạn ngay:
Ôn Lan đặt chén rượu xuống, hai má đỏ lựng dụ hoặc, ánh mắt hàm tiếu:” Tiểu Nhị, lát nữa đưa tôi về nhà.”
Câu này ngữ kỹ cực kỳ ám muội, rõ ràng còn cố ý để hai người kia nghe thấy, lòng Dư Tội giật đánh thót, nhìn thấy ánh mắt đố kỵ của Duẫn Thiên Bảo, lại nhìn khuôn mặt yêu mị biến thái của Lưu Ngọc Minh, nhất thời không biết tiếp chiêu thế nào.