“ Chuyện này ... tôi run lắm, sợ lái xe không vững.” Dư Tội lẩm bẩm nói thẳng cảm giác trong lòng, làm Ôn Lan cười khúc khích:
Lưu Ngọc Minh nói xen vào: “ Cậu đưa chị Ôn về đi, tôi và Thiên Bảo còn có việc khác.”
“ À, đúng, còn có việc ...” Duẫn Thiên Bảo bị vỗ vai một cái, có chút thiếu tự nhiên phụ họa, nhìn Ôn Lan rất không vui:
Ôn Lan chẳng bận tâm tới cảm thụ của hắn, xin Dư Tội điếu thuốc, khoan khoái rít một hơi, ánh mắt mông lung chờ đợi.
Cứ như là cố ý vậy, trong phòng bao nổi lên tiếng âm nhạc du dương, cùng giọng ca ôn nhu: Yêu phải một con ngựa hoang, nhưng trong nhà lại chẳng có thảo nguyên ...
Bữa cơm kết thúc, mọi người cùng nhau ra về.
“ Chị Lan, cẩn thận chút.”
Dư Tội che gờ trên xe, dìu Ôn Lan say khướt lên, lúc đi vào xe Ôn Lan quay đầu nhìn y cười mê ly, tay vịn má y, song ngón tay lại vuốt cái dây chuyền vàng lớn: “ Thật đẹp trai.”
Rõ ràng là trêu ghẹo, Dư Tội thừa biết cái mặt mình chẳng liên quan gì tới chữ "đẹp trai", đợi cô ngồi rồi mới đóng cửa xe lại, Lưu Ngọc Minh và Duẫn Thiên Bảo vẫn đứng bên cạnh, một như sợ người ta ức hiếp chị em mình còn một không tin tưởng nhân phẩm của Dư Tội.
“ Đi thôi Tiểu Nhị.” Ôn Lan ở trong xe gọi:
“ Vâng.” Dư Tội không suy xét được nhiều nữa rồi, cô vợ bé này chẳng giống vợ bé mà hai người kia mới như oán phụ bị vứt bỏ:
Xe đi ngược ra khỏi bãi, rồ một tiếng, chẳng chút trì tệ phóng lên đường, cái kỹ thuật lái chẳng ra sao, Duẫn Thiên Bảo nhíu mày khó chịu:” Bác sĩ Lưu, như vậy là sao?”
“ Đây là chuyện làm ăn, đừng nói nhiều.” Lưu Ngọc Minh chẳng thể vờ vịt được nữa, giọng cáu kỉnh, lên xe rời bãi không giải thích gì thêm. Duẫn Thiên Bảo hồn vía rõ ràng đã đi theo dung nhan như ngọc kia, lòng phiền loại:
Xe đảo trải, đảo phải, đi thẳng, Dư Tội đúng là say rồi, giờ thì hiểu vì sao phải cấm lái xe khi say rượu, y nhìn đường mà bóng người như nhập nhòe mấy người dính vào nhau, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, giảm tốc độ xuống, xe vẫn đi xiêu vẹo.
Ôn Lan ở ghế phụ lái tựa hồ chẳng bận tâm kỹ thuật của y thế nào, mở hộp CD lựa chọn, không lâu sau cho địa cũ vào, ấn nút, trong xe là âm nhạc nhẹ nhàng.
Hình như là nhạc đồng quê, trong du dương có vài phần thong thả nhàn nhã, giống như tâm cảnh của cô, Ôn Lan hạ thấp ghế ngồi, nằm nghiêng nghiêng, mắt nhắm lại, miệng khẽ ngâm nga theo tiết tấu âm nhạc, tư thế đó làm đường cong uốn lượn trước ngực hết sức dụ dỗ người ta phạm tội.
Kétttt …
Xe phanh gấp, Dư Tội giật nảy mình rồi thở phào, vừa thất thần trong tích tắc mà suýt đâm vào đít xe người ta rồi, nhưng mà y đâu có phanh, quay sang mới thấy tay trái Ôn Lan vừa buông phanh tay ra, té ra người ta không say mà mình thì đã ngất ngư rồi.
“ Đi qua ngã tư này thì rẽ về phía nam, chạm chút, đi sát vào lề đường, cậu lái xe tệ thật đấy.” Ôn Lan nói khẽ:
“ Trước kia tôi chỉ rửa xe, chẳng lái xe mấy.” Dư Tội cười chữa ngượng:
“ Hi hi, bây giờ lái xe rồi, cảm giác thế nào?” Ôn Lan tựa cố ý, nghiêng người hỏi:
“ Hình như rửa xe tốt hơn.”
“ Vì sao?”
“ Rửa xe thì mỗi ngày đặt lưng xuống ngủ tới khi tự tỉnh lại, giờ trằn trọc mãi không ngủ được.” Đây là cảm thụ chân thật, hơn nữa với kỹ xảo nói dối của Dư Tội, tất cả đều là thật, kỳ thực muốn che dấu thì đừng lúc nào cũng luôn mồm dối trá, chỉ cần ở thời điểm quan trọng nói một câu là đủ. Đối với quá trình phất lên thần tốc của y, nếu vẫn ngủ ngon mới khiến người ta hoài nghi:
Không nói gì cả, Ôn Lan ngập ngừng rồi thôi, vì thế Dư Tội hiểu, những chuyện kia, cô chưa chắc đã biết.
Xe lại lên đường, tốc độ càng chậm hơn, Dư Tội không dám nhìn trộm Ôn Lan nữa, đừng để chưa chiến thắng đã ra đi tai nạn xe, thế thì thảm. Đi qua đèn xanh đèn đỏ, đi thêm vài km, Ôn Lan ra hiệu y dừng lại, hạ cửa sổ xe vẫy tay, bán hàng ở cửa hàng tiện lợi chạy tới đưa cho vài chai nước lạnh, cô đưa Dư Tội một chai, uống vài ngụm, cảm giác mát lạnh từ cổ họng lan tỏa khắp lồng ngực, dễ chịu hơn nhiều.
“ Đừng nghĩ nhiều, điều chúng ta trải qua không khác nhau là bao, muốn tới vị trí mình muốn thì phải làm rất nhiều chuyện mình không muốn.”
Dư Tội quay đầu, nhìn Ôn Lan nghiêm túc như chính ủy đang lên lớp cho mọi người vậy, khai thông tâm kết cho anh, cười:” Đều đã làm rồi, còn biết làm sao nữa, phải thế nào thì làm thế thôi.”
“ Đúng thế, sợ hãi thì được chứ hối hận thì không có cơ hội đâu.” Ôn Lan nhoẻn miệng cười:” Cậu sợ hay hối hận?”
“ Đều có. “ Dư Tội uống ừng ực máy ngụm nước lạnh, áp chế suy nghĩ trong lòng:
“ Biết làm sao được, chuyện không nên làm bọn họ làm cả rồi, còn rất nhiều nữa ... Ví dụ bác sĩ Lưu, khi tôi biết hắn, hắn chỉ là bác sĩ bị treo bằng, ở nhà chuyên môn chữa trị cho huynh đệ hắc đạo bị thương ... Ví như Duẫn Thiên Bảo, hơn hai năm trước chẳng những phá sản còn vay nặng lãi ôm một đống nợ bị người ta truy sát, chớp mắt một cái, họ đều đứng ở vị trí khiến người khác phải hâm mộ, hiển nhiên sẽ phải đánh đổi.” Ôn Lan chớp chớp hàng mi dài, giọng xa xăm, truyền kinh nghiệm cho người mới:
Đó gọi là đường còn xa, chớ nói ngày về.
Dư Tội không tin:” Chị nói Báo ca vay nặng lãi rồi phá sản á, thứ đó kinh lắm, còn chưa bị chém à?”
“ Cậu nói xem, nếu bị chém thì làm gì có hôm nay.”
Dư Tội như hiều ra:” Ồ, cũng phải, dù sao cũng chỉ cần một câu nói của Lam gia là được.”
“ Cũng chưa chắc là Lam gia, người có ảnh hưởng hơn Lam gia nhiều lắm.” Ôn Nhã hời hợt nói:
Dư Tội có thể cảm thụ được cô phản cảm với chữ "Lam gia", giống như là nữ nhân bán dâm ghét cách xưng hô "tiểu thư" vậy, hơn nữa còn người khác hơn Lam gia? Đó mới là người cứu Duẫn Thiên Bảo?
“ Trước kia rốt cuộc cậu làm gì?” Ôn Lan bất thình lình hỏi:
“ Không làm gì cả.” Dư Tội buột miệng nói ngay:
“ Không làm gì là làm gì? Đừng nói với tôi là rửa xe, rửa xe dám cầm vọi nói đánh nhau với đám người cầm dao à?” Ôn Lan hoài nghi thực sự:
Câu hỏi này khó trả lời, hơn nữa lãng phí thời gian, bịa ra câu chuyện độ hợp lý cao rất phiền, Dư Tội kéo dài thời gian:” Đánh nhau, trộm đồ, nhiều lắm … chị đoán xem.”
“ Vì tôi không đoán ra được cho nên mới hỏi, còn nhớ cái lần cậu đưa tôi về không, không giống người ra giang hồ gì cả.”
Dư Tội hơi giật mình:” Vậy người ra giang hồ phải làm thế nào?”
“ Sẽ lấy va ly của tôi, không thuận tay bóp chết tôi đã là nhân tử rồi.”
Đây đúng là sơ hở lớn, hơn nữa hành vi sau này của y cũng mâu thuẫn nghiêm trọng, hai tính cách, vừa trượng nghĩa trọng tình cảm lại vừa tàn nhẫn, tham lợi nhỏ tập hợp trên một người còn khó lý giải hơn là một tên biến thái.
“ Chuyện này ...” Dư Tội có chút ngượng ngập tựa khó mở lời lắm, vì Ôn Lan nhíu mày nghiêm túc chờ đợi, đành nói: “ Nếu là một nam nhân bị chém thì tôi đã chạy luôn rồi, nhưng mà một nữ nhân ... Lúc đó chẳng biết sao lại xông ra, tóm lại tôi chướng mắt với mấy kẻ ức hiếp nữ nhân ... Chị nói cũng không đúng, có loại tiền lấy được, có loại tiền không thể lấy, chuyện ngày hôm đó đã thế rồi, tôi bỏ mặc đã đành, nếu đã xen vào rồi lại còn lấy tiền của chị mang đi thì còn quái gì là người nữa.”
Chỉ có vô tri, nhiệt huyết, kích động mới phù hợp với thân phận của y, Dư Tội nói xong khẽ thở dài, tựa hồ cảm thán không ngờ rằng nhất thời kích động mà kéo theo bao chuyện.
....
Mình vừa đi xa về, khá mệt, chắc qua 0 giờ đăng hết đc cơ, mọi người để mai hẵng đọc.