Có hiệu quả hay không đây? Dư Tội có chút lo lắng, cô gái này là nhân vật trọng yếu, nếu không đánh tan được nghi ngờ thì tốt nhất rút lui.
Tựa hồ có hiệu quả rồi, Ôn Lan vẫn dáng vẻ say khướt, nhưng ánh mắt trong veo, cánh môi hồng mong mỏng khép hờ, đó là một màu sắc cám dỗ, có nam nhân nào không sinh ý đồ nếm thử nó.
Thật vậy không? Ôn Lan nhìn chàng trai có chút quê mùa, từng là người thuần phác vậy mà không lâu đã có thêm sự u uất, cô biết từ đâu mà ra, là do cuộc gặp gỡ tình cờ mà bị kéo vào vũng bùn.
Bất ngờ Ôn Lan đưa tay ra, bàn tay mịn như ngọc vuốt ve gò má thô ráp của y, mơn trớn làn da ngăm đen khỏe khoắn, tức thì bị Dư Tội nắm lấy, hơi run:” Chị Lan ...”
“ Tôi không biết nên cám ơn cậu hay là nói một lời xin lỗi nữa.” Ôn Lan không rụt tay mà cứ nhìn Dư Tội chằm chằm:
“ Như chị nói, có thể sợ, không thể hối hận, chuyện mình làm rồi phải chịu thôi, dù là nhất thời kích động thì là do mình cả, trách ai.” Dư Tội giọng quyết liệt:
Đó là sự quyết liệt của người đi trên con đường không lối về, hoặc là chẳng phải cố kỵ gì như bản thân, cô quá quen thuộc rồi, Ôn Lan nhẹ giọng:” Vậy thì tốt, tôi yên tâm nhiều hơn.”
Liệu có phải là cô ấy? Dư Tội thâm tình nhìn Ôn Lan, đầu thì lại nghĩ tới hình ảnh hiện trường gây án xem ở tỉnh Sơn Bắc, những nữ nhân bị hại lại không bị xâm hại, được đặt trong tư thế an lành, hành vi đó như thế hiện áy náy của nghi phạm, không khác gì Ôn Lan lúc này.
Giữa nam nữ luôn rất dễ sinh ra sự hiểu lầm, Dư Tội đang nghĩ tới vụ án, Ôn Lan lại như bị điện giật, ánh mắt đó nhìn cô, thế nào nhỉ … đó là cảm giác tựa như mối tình đầu, là sự đơn thuần không có chút tạp chất nào làm trái tim cô run rẩy, vì thế chẳng chút do dự, ngả người ôm lấy Dư Tội, hôn tới.
Hả, làm cái gì thế?
Dư Tội giật mình quay về hiện thực, cánh môi ướt át lướt trên má y, trố mắt nhìn Ôn Lan có chút say, cánh môi liên tục như tìm kiếm cái gì, bị ôm rất chặt, muốn thoát ra, nhưng toàn thân bủn rủn. Y muốn đáp lại. Nhưng hai tay đưa ra cứng đờ trên không, cửa ngón tay cũng không nghe sai bảo.
Mẹ nó, chơi nữ nhân của lão đại, đây là khởi đầu của con đường diệt vong, nhưng mà, nhưng mà càng kích thích ...
Cậu ấy đang khẩn trương, thực sự thích mình, Ôn Lan tim đập càng mạnh, động tác càng mãnh liệt.
Thoáng chút do dự, Ôn Lan đã tìm được tới cánh môi dầy, chạm vào, vị nam nhân ập tới, cô khoan khoái kêu một tiếng, nụ hôn càng thêm tính xâm lượng, như muốn kéo y hòa vào mình, hòa vào thế giới của mình.
Nụ hôn là thứ khó làm giả, Dư Tội cảm nhận được sự rung động của Ôn Lan, không hề có thành phần đóng kịch nào cả, tiêu chuẩn và phép tắc đạo đức ở thế thời ngầm này đều hoàn toàn khác, đúng và sai là máu me, yêu và hận cũng trần trụi trực tiếp.
Đây là hiện thực sống động, giống như cơ thể thơm tho ấm áp trong lòng, giống như chiếc lưỡi nhỏ đang không ngừng khấy động, giống như cảm giác êm ái trước ngực, Dư Tội gần như lạc lối ...
Không thể làm thế, không thể ... Dư Tội cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, cố gắng đẩy Ôn Lan ra, nhưng mà y muốn một đằng lại làm một nẻo.
Tách ra rồi, nhưng không phải Dư Tội mà là Ôn Lan chủ động dừng lại, trán dựa vào trán y, hai người cứ như vừa trải qua bài tập thể dục nặng, thở mạnh gấp gáp, nhìn nhau thật lâu không có thêm hành động gì, Ôn Lan dùng một ngón tay vuốt chóp mũi lấm tấm mồ hôi của Dư Tội, trêu ghẹo:” Gan cậu có vẻ không lớn.”
“ Lớn, chỉ là xấu hổ.” Dư Tội thở phào, cầm chai nước lạnh tu ngụm dài, giờ mới nhớ ra lúc này ở giữa đường:
Ôn Lan cười khanh khách nhìn sự lúng túng của Dư Tội, cô chợt thấy cảm giác rất tốt, rất thoải mái dễ chịu, cảm xúc hết sức rõ ràng, lâu lắm rồi là cô tận tình thả trôi mình theo cảm xúc, không cần cố ý ứng phó:” Có vẻ cậu rất bận lòng chuyện tôi là nữ nhân của Lam Trạm Nhất?”
“ Người ta mà biết ... Tôi phải tự nhảy xuống biển.” Dư Tội cười khổ:
Nam nhân càng thật thà càng dễ làm nữ nhân quá từng trải vui vẻ, Ôn Lan cười, nụ cười vài phần thê lương:” Cậu biết ông ta có bao nhiêu nữ nhân không?”
“ Chắc là rất nhiều.”
“ Đương nhiên, nhiều tới mức bản thân ông ta chẳng thể thiếu cố xuể ... Tôi theo ông ta năm mười bảy tuổi, giống con chó nhỏ bị buộc thừng vào cổ, ông ta vui thì tôi phải vui cùng, ông ta tức giận thì tôi trốn tránh. Mười năm rồi, ông ta chưa đá tôi đi vì tôi kiếm được tiền cho ông ta, khi cần ông ta coi như món quà tặng cho người khác ... Tôi đã lên giường với vô số nam nhân rồi, chính tay ông ta đẩy vào lòng người khác, còn tận mắt nhìn nam nhân khác chơi đùa chà đạp tôi, ông ta còn thèm để ý sao?” Ôn Lan giọng nhẹ nhàng, có vẻ cô vô cảm rồi chẳng ngại thừa nhận với nam nhân khác:
Dư Tội im lặng lắng nghe, nữ nhân đóng giả thanh thần giả ngây thơ nhiều lắm, nhưng miêu tả mình như dép rách vứt đi chẳng nhiều, cảm giác lúc này nên nói một câu đồng cảm nào đó:” Tôi, tôi cũng từng lên giường với tiếu thư ... Thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt ...”
Ôn Lan nhìn Dư Tội chằm chằm rồi cười lớn, cười toàn thân nghiêng ngả, cười tới nước mắt suýt chảy ra, đây là câu trả lời thẳng thắn và thông minh nhất mà cô từng nghe, cũng là câu trả lời ngốc nhất, ngốc tới đáng yêu. Cô muốn nói chuyện, nhưng mỗi lần nhìn cái vẻ mặt thật thà ngốc ngốc đó lại phì người:” Đi thôi đồ ngốc.”
Lúc này Ôn Lan đã tỉnh rượu nhiều rồi, ngồi thẳng lên, lấy gương nhỏ ra trang điểm lại:” Vừa rồi tôi hơi thất thố.”
“ Tôi biết, tôi sẽ không nói với người khác đâu.” Dư Tội vội vàng đáp, xem chừng đối phương sẽ không thất thố nữa, nên đến lượt Dư Tội thất vọng:
May mà dừng lại kịp, Ôn Lan cũng thở phào, lý trí kiểm điểm lại, vừa rồi mới gọi là vừa đủ, chỉ là cảm xúc vừa khơi lên không cách nào dẹp đi được, xe đi thêm một lúc nói:” Tôi một mình ở nhà cũng buồn, có thời gian cậu tới nói chuyện với tôi nhé.”
“ Được, không thành vấn đề.” Dư Tội đáp rất nhanh:
Ôn Lan tựa hồ vẫn chưa hài lòng: “ Hôm nào đó tôi đi dạo phố, mưa sắm, cậu có đi cùng với tôi không?”
“ Có.” Dư Tội đáp hết sức sảng khoái:
Đúng là chẳng khó khăn gì, khóe môi Ôn Lan hơi cong lên, khoan khoái dựa vào lưng ghế, cô biết chàng trai này sẽ mau chóng cúi đầu nghe lệnh thôi.
Một lúc lâu sau, không thấy Ôn Lan nói gì nữa, Dư Tội còn hỏi:” Chị có việc gì muốn tôi làm không?”
“ Đương nhiên, phải xem năng lực và sức hút của cậu đã.”
Câu này nói vô cùng ám muội, để lại cho đối phương không gian tưởng tượng vô hạn.
Dư Tội mặt dạt dào vui sướng, lái xe thẳng tới biệt thư, vội vàng chạy ra trước mở cửa xe, đưa Ôn Lan tới sảnh, rất tự giác đứng ở bên ngoài. Ôn Lan quay đầu liếc một cái đấy phong tình, đưa tay vẫy nhẹ nói gặp lại, bóng hình yểu điệu biến mất trên cầu thang gỗ đỏ.
Quay trở xe, Dư Tội dâng lên nỗi buồn vô cớ, trong xe vẫn còn lưu lại mùi thơm của giai nhân, nhớ lại nụ hôn ướt át kia, chắc chắn không phải là giả.
Dư Tội lần cuối quay đầu nhìn biệt thự kiểu Âu đẹp đẽ, y hi vọng trong số bọn cướp không có Ôn Lan, thậm chí hi vọng tất cả mọi chuyện không liên quan tới cô.
Nhưng y không thể thuyết phục được bản thân, một nữ nhân có thể tạo sức ảnh hưởng lớn thế nào thì y lĩnh giáo rồi, giống như Thẩm Gia Văn, bản thân họ chính là hung khí, sức phá hoại không thua kém một ai.