Âm thanh phát ra từ di động cắt ngang suy nghĩ của Dư Tội, là tin nhắn ám hiệu theo kiểu quảng cáo của nhà cung cấp dịch vụ, con số trong đó nói lên, yêu cầu liên lạc về nhà.
Chiếc máy này do tổ chức ngầm an bài, tất nhiên là không an toàn, Dư Tội tăng tốc về thành phố, xuyên qua mấy khu phố nhỏ, xác định không ai theo đuôi, đỗ xe lại, đi vào một tiểu khu cũ kỹ, ở nơi này thường có quán net nhỏ, bán sim thẻ điện thoại.
Đi qua hai nơi, mua bộ di động gọi điện về nhà, đã có kết quả, bãi đỗ xe hội sở suối nước nóng phát hiện hình ảnh Băng Nha Lão và Ôn Lan cùng đi vào trong một ngày.
Kết quả này chứng thực suy nghĩ của Dư Tội, bọn họ có biết nhau, khả năng rất cao là còn mật mưu với nhau, nếu như thế thì vụ cướp ở hiệu rửa xe chỉ là vở kịch. Bảo sao hai nam nhân kia bị chém thê thảm, Ôn Lan chỉ bị một nhát vào lưng, vừa đủ, không tới xương, khôi phục rất nhanh, còn sự tồn tại của Dư Tội là để có nhân chứng làm người ngoài tin tưởng hơn thôi.
Mượn đao của Băng Nha Lão loại bỏ thân tín của Lam Trạm Nhất, sau đó dùng Lam Trạm Nhất giết Băng Nha Lão, vậy là không ai biết gì được nữa. Tiếp sau đó đương nhiên là tái phân phối lợi ích, giờ thì công việc do Viên Trung Kỷ phụ trách do Lưu Ngọc Minh nắm giữ.
Dư Tội càng nghĩ lòng càng lạnh, Ôn Lan, có lẽ kẻ chủ mưu thực sự không phải Lam gia, mà chính là người có thể thao túng toàn bộ người của Lam gia.
Ôn Lan, nữ, 27 tuổi, từng học ở trường sư phạm Quảng Châu, có vài lần xuất cảnh.
Đó là toàn bộ tài liệu cho tới nay về cô gái này, không có tiền án, cũng chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động xã hội hay có công việc gì, chỉ có một cái tên và lý lịch trống trơn, nếu như không đi sâu tìm hiểu, có lẽ chẳng ai coi trọng nữ nhân được bao nuôi này.
“ Trước kia điều tra chúng tôi không hề để ý tới cô gái này, mọi sự chủ ý đều đặt vào Viên Trung Kỷ. Loại tình phụ được quan viên hay phú thương bao nuôi ở Thâm Quyến này quá nhiều, đại bộ phận họ có cuộc sống giống nhau, trừ mua sắm tiêu pha thì ít khi ra ngoài.” Lý Xước chỉ mấy bức ảnh:” Tôi thấy người này mới là khả nghi, đột nhiên xuất hiện, lại con thân thiết với cả Ôn Lan, Duẫn Thiên Bảo, Lưu Ngọc Minh.”
Nói tới đó cảm giác vẻ mặt của những đồng nghiệp Sơn Bắc rất quái dị, cứ nghĩ người ta không tin, Lý Xước nói thêm:” Quan hệ giữa bọn họ thực sự rất thân mật.”
Đó là bức ảnh chụp qua cửa sổ, tuy khá xe vẫn nhìn rõ ràng đôi nam nữ xoắn xuýt lấy nhau, nữ có vẻ chủ động hơn, nhưng bên nam cũng không kháng cự. Thử Tiêu mắt tròn hết cơ, nước bọt ướt miệng, Du Phong, Tào Á Kiệt nhìn không chớp, Lý Mân nghiêng cốc cà phê chảy ra bàn mà không biết, hai lãnh đạo nhìn Lão Hứa, đây là vấn đề tác phong sinh hoạt, trong tổ chức sẽ rất nghiêm trọng.
Dư Tội chứ ai, giờ thì y có tên trong danh sách nghi phạm rồi.
“ Đúng là rất khả nghi, song hẳn chỉ là một tên thủ hạ bị xúi giục thôi, chúng ta không cần tốn quá nhiều thời gian và tinh lực với y ...” Hứa Bình Thu tự nhìn bức ảnh Dư Tội hôn hít trên xe bình phẩm một câu, phải nói là gừng càng già càng cay, mí mắt chẳng thèm nháy một cái:
“ Bây giờ xem ra nạn nhân nữ trong vụ án cướp của không bị xâm hại đã được giải thích.” Tiêu Mộng Kỳ cũng rất khéo léo chuyển đề tài sang một hướng khác, ánh mắt nhìn Giải Băng, chàng trai này khi đó phát hiện ra điều khác biệt, đáng để cô tán thưởng:
“ Tôi thấy cả tên bác sĩ Lưu Ngọc Minh có khuynh hướng nữ tính này cũng có khả năng trực tiếp tham gia vụ án cao không kém gì Ôn Lan.” Tào Á Kiệt phát biểu ý kiến:
Tiêu Mộng Kỳ gật đầu:” Đồng ý, bất kể là nữ giới hay có huynh hướng nữ tính thì đều có khả năng vô thức làm thế, giống như bảo vệ chị em mình ... Giải Băng, cậu khuynh hướng ai làm?”
“ Ôn Lan.” Giải Băng trả lời rất trực tiếp, tay nhanh chóng mở bộ nhớ laptop, khi đó mô phỏng hiện trường là hai ở trong xe, một ở ngoài phụ trách sửa xe và canh gác, hắn chỉ vị trí giả định trên đó:” Cô ta khả năng chính là người phụ trách bắn ngất nghi phạm, mở nắp lên che chắn, sau khi gây án xong, cô ta sẽ phụ trách đem tiền chuyển về.”
“ Vì sao lại là cô ta mà không phải Lý Ngọc Minh?” Lý Xước đề xuất dị nghị:
“ Có thể khống chế nam nhân ngoan ngoãn nghe lời chỉ có hai thứ, một là nữ nhân, hai là tiền, mà cô ta lại có cả hai, hơn nữa nhìn vào sự ngược đãi với người bị hại nam, cũng hợp với tác phong tình nhân bao nuôi, căm hận nam nhân có tiền ... Đương nhiên còn có nhân tố quan trọng nhất, trong thời gian vụ án xảy ra, chúng tôi tìm được hình ảnh Lưu Ngọc Minh vẫn ở Thâm Quyến.” Giải Băng để lại câu đó cuối cùng làm người khác bật cười:
“ Người theo dõi có phát hiện gì không?” Hứa Bình Thu đan hai tay trước ngực, dáng vẻ trầm tư:
“ Không có ạ, tất cả đều bình thường.” Giải Băng lắc đầu:” Tải sản cá nhân chưa tới 20 vạn phù hợp với mức độ thu nhập của hắn, không nhà, không xe, chạy bộ đi làm, từ quỹ tích hoạt động của hắn không có bất kỳ thứ gì dính líu tới nhân vật phạm pháp.”
Trên màn hình xuất hiện chàng trai rẽ ngôi giữa, dong dỏng cao, khá ưa nhìn, mang khí chất nho nhã, đang đi nhanh trên đường.
Hắn tên là Liên Dương, 31 tuổi, khoa trưởng ban điều tra tội phạm thương nghiệp cục điều tra kinh tế Thâm Quyến, phát hiện tiếp xúc với Ôn Lan. Lý Xước nói thêm:” Người này không phải dân bản địa, không có bối cảnh gì, nhờ vào phát hiện ấy hang ổ đánh bài qua mạng mà nổi lên ... Nếu nói hắn báo tin cho đối phương thì không bài trừ khả năng, nhưng mọi người có bằng chứng nào vững chắc hơn không?”
Đương nhiên là bằng vào việc hắn là người thông qua mạng lưới cảnh vụ tra thân phận "Dư Tiểu Nhị", đã khóa được IP của hắn, dùng máy trong văn phòng. Hứa Bình Thu không hề có ý tiết lộ:” Lam Trạm Nhất kinh doanh loại nghề này, thế thì người trực tiếp chịu trách nhiệm đả kích khó tranh tiếp xúc, và luôn là người bị ăn mòn nhanh nhất.”
“ Nhưng thế vẫn chưa đủ lập án điều tra, huống hồ chúng tôi cũng tra rồi, không tìm thấy chứng cứ nào hết.” Lý Xước càng tức giận cấp trên ngu xuẩn của mình hơn vị đồng nghiệp của mình có khả năng tha hóa của mình, huống hồ dù thực sự bị mua chuộc cũng không mang tính quyết định tới việc phá án:” Tôi hỏi điều này, mọi người đã định dụ đám cướp kia tới Thâm Quyến để ra tay, vì sao không dụ Lam Trạm Nhất về để bắt cả người lẫn tang vật?”
“ Tiếp tục đi.” Hứa Bình Thu biết đây là vụ án lớn, cũng là cái bánh lớn, ai cũng muốn ăn phần ngon nhất:
: Giả sử như tài khoản bị đóng băng, hoặc là tài chính qua lại có điều khác thường, tôi không tin lão ta có thể ngồi im được.” Lý Xước kiến nghị, vấn đề này nếu thông qua phía đồng nghiệp Sơn Bắc làm sẽ nhanh gọn hơn, nếu báo lên trên lại họp hành thảo luận không biết tới khi nào, trong khi còn hoài nghi nội bộ có vấn đề:
Sử Thanh Hoài nói tiếp: “ Vấn đề này không lớn, thời gian qua chúng tôi dùng hơn 30 tài khoản đánh bạc, phương thức và quy trình rửa tiền của chúng đã làm rõ, muốn phong tỏa tài khoản liên quan không khó, tất nhiên cần địa phương phối hợp. Du Phong, mất bao lâu để định vị được tụ điểm của chúng?”
“ Ba mươi phút.” Du Phong thức đêm nhiều tới mắt đỏ kè, chực díp lại:
Lý Mân cũng gật đầu: “ Không thành vấn đề, tối đa là 30 phút:”
“ Được rồi, hôm nay chúng ta tới đây thôi ... Phó cục Lý, tới phòng tôi, chúng ta cần điều phối nhân viên một chút, những người khác tranh thủ thời gian luân phiên nghỉ ngơi đi, thời gian không nhiều, nhất định phải đầu tư toàn bộ tinh lực.” Hứa Bình Thu đột ngột kết thúc buổi thảo luận, xem ra rất hứng thú với đề nghị của Lý Xước: