Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 665 - Q5 - Chương 148: Đại Họa Ập Xuống. (2)

Q5 - Chương 148: Đại họa ập xuống. (2) Q5 - Chương 148: Đại họa ập xuống. (2)

Tiêu Mộng Kỳ không thèm đáp, Lý Mân chạy theo, Thử Tiêu tự chuốc nhục vào thân, nhưng mà hắn quan tâm là thật, con mẹ nó chứ, không thì đường ai nấy đi, có uống rượu ca hát, còn chưa lên giường mà đã ầm ĩ như vậy, nhớ năm xưa ở đội trị an, ngày ngày ăn uống chơi bời có sao đâu.

“ Chủ nhiệm Tiêu, không chỉ chuyện ấy ... Nguyên nhân có thể là do Lão Tào.” Lý Mân đem cảnh ngộ của Tào Á Kiệt kể ra, đoán chừng là tâm tình không tốt, định đi uống say một trận, ai ngờ đâm vào họng súng:

Về lý luận chẳng có gì to tát, nhưng đúng lúc chỉnh đốn tác phong liền không phải chuyện nhỏ nữa.

Huống hồ thanh danh Dư Tội chẳng ra sao, thị cục trong hội nghị sáng nay đem chuyện này ra làm điển hình phản diện, khi lập công ban thưởng thì không làm nổi bật bất kỳ cá nhân nào, nhưng khi bị phạt thì chỉ đích danh, đoán chừng đưa lên mạng nội bộ rồi, lúc đó không cách nào vãn hồi nữa.

Tiêu Mộng Kỳ vội vàng chạy lên tầng thượng, Lý Mân bị Thử Tiêu kéo lại, cô không vui: “ Chuyện gì, sao tôi thấy cậu chẳng quan tâm gì tới anh em.”

“ Quan tâm có tác dụng gì không, chỉ làm người ta thêm phiền.”

Lúc này có cảnh sát viên tới gọi giảng viên Lý, hỏi tiết học hôm nay.

“ Nghỉ, giải tán, giải tán đi.” Lý Mân bực bội xua tay, kéo Thử Tiêu sang bên mắng mỏ, nhìn thấy Sử Thanh Hoài vội vã chạy xuống lầu lên xe đi gấp, chắc chắn vì chuyện này:

Hai chị em béo chẳng biết làm sao.

“ Không sao, tôi đợi xử lý.”

Du Phong đã tỉnh, bàn ghế chỉnh tề, đồ đạc thu dọn gọn gàng, kiểm điểm viết xong, Tiêu Mộng Ky cầm lên xem, kiểm điểm sâu sắc, nhưng phía sau kèm thư từ chức, rất ngắn gọn.

Xem ra là chuản bị đi rồi, nhưng mà thản nhiên như thế làm Tiêu Mộng Kỳ không hiểu, vừa mới thuyết phục ở lại, giờ thoáng cái thay đổi hết.

“ Thái độ này của anh là không đúng, Du Phong, tôi luôn cho rằng anh là đồng chí có tính tổ chức và kỷ luật, sao lại lây tính Dư Tội rồi, cứ sai lầm là bỏ gánh, đây không phải là tâm thái cảnh sát nên có.” Tiêu Mộng Kỳ ném kiểm điểm lên bàn:

“ Vậy tôi nên có tâm thái gì? Lúc chúng tôi vất vả có ai kêu ca gì không, chúng tôi uống rượu ca hát, ừ thì sai, kỷ luật là được, tôi chả ý kiến, nhưng chính ủy Vạn còn lên giọng uy hiếp khai trừ, muốn tôi cúi đầu làm con cháu à? Đừng hòng, tôi chưa bao giờ để bất kỳ ai uy hiếp hết.” Du Phong có kinh nghiệm không tốt ở đơn vị cũ nên rất mẫn cảm với loại thái độ này của cấp trên:

“ Chỉ uống rượu ca hát thôi à?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi lại:

“ Có mấy cô gái tiếp rượu, Dư Tội gọi, chúng tôi chẳng từ chối, cuộc sống chơi bời hưởng lạc cũng không tệ.” Du Phong cố ý chọc tức:

Thành công rồi, Tiêu Mộng Kỳ tức giận bỏ đi, tới văn phòng khác, tìm Tào Á Kiệt, đây là đồng chí vừa khéo léo vừa sống kín đáo, gặp phải chuyện này, cô quy quá nửa trách nhiệm cho Dư Tội, đẩy cửa ra thì Tào Á Kiệt dọn dẹp sạch sẽ, tựa hồ đợi tuyên bố kết quả là đi.

“ Lão Tào, rốt cuộc anh làm sao thế?” Tiêu Mộng Kỳ đau lòng hỏi:

“ Không sao, uống chút rượu, chả nhớ gì.” Tào Á Kiệt đáp bình đạm:

Thất tình lại thêm sự nghiệp, đó là đả kích chí mạng với nam nhân, Tào Á Kiệt luôn luôn chú ý hình tượng mà lúc này đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm, mặt phờ phạc hốc hác. Tiêu Mộng Kỳ xem qua kiểm điểm trên bàn, đúng là đồng chí tốt, phụ giáo dục của Đảng, phụ lòng tin tổ chức ... Nói chung là phụ hết mọi người, thỉnh cầu nghiêm túc xử lý, không bao biện gì cả.

“ Tôi đã nghe chuyện của anh.” Tiêu Mộng Kỳ ngồi xuống bên cạnh nhỏ nhẹ nói:

Lần này ưu thế mỹ nữ của cô không có tác dụng, Tào Á Kiệt chặn trước” Tôi không muốn nói chuyện cá nhân ở đây.”

“ Vậy chẳng phải anh từ chức là vì chuyện cá nhân sao?”

“ Tôi nói rồi, không muốn nói chuyện cá nhân, tôi nghe theo kết quả xử lý của tổ chức, bộ cảnh phục này không hợp với tôi, tôi vốn đã định nghỉ rồi, nhưng mãi không hạ được quyết tâm, giờ tôi có thể yên tâm mà đi rồi.” Tào Á Kiệt bộ dạng kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, kết quả này chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi:

“ Lão Tào, con người không thể thay đổi nhanh vậy chứ.” Tiêu Mộng Kỳ hết lòng khuyên can: “ Từ Thâm Quyến về, chúng ta ai cũng hưng phấn, còn nhớ anh nói, bắt thêm một nghi phạm, cứu thêm một người bị hại là ý nghĩa thực sự của chức trách cảnh sát, giờ vài ngày thôi mà đã từ bỏ sao?”

“ Nghe nói cô có cơ hội tới sở công an tỉnh hả?” Tào Á Kiệt không đáp mà hỏi lại làm Tiêu Mộng Kỳ á khẩu, nghiêm mặt nói tiếp: “ Mỗi người đều cần một tâm thái bình hành, nếu vì tổn hại tới lý tưởng, vì ảnh hưởng vinh dự tổ chức, tôi không có gì oán trách. Nhưng tôi tự hỏi, ở chuyện này, tôi không làm hại tới lợi ích, danh dự của ai, chúng tôi mặc thường phục, không ai nói mình là cảnh sát, chúng tôi không có bất kỳ hành vi nào vi phạm pháp luật ... Nếu tổ chức cho rằng chúng tôi là ngựa hại bầy, chúng tôi còn gì để nói?”

Vậy là vấn đề đẩy tới tầng cao hơn rồi, một đại án hoàn thành, chỉ cho cái vinh dự thôi, thực sự được lợi ích là hai vị dẫn đội không xứng chức, còn cho đội viên là yêu cầu thêm nghiêm khắc.

Còn mấy thứ đãi ngộ đang hưởng, ha ha ha, nói khó nghe chút cho ăn để làm trâu làm ngựa tiếp thôi, thực chất tổ chức không cho họ cái gì hết.

“ Đợi xử lý đi, có lẽ không tệ thế đâu ... Nếu đơn thuần vì chức vụ mà lựa chọn rời đi, tôi thấy không đáng cho anh.” Tiêu Mộng Kỳ đặt kiểm điểm xuống rời đi:

Tiêu Mộng Kỳ rời phòng Tào Á Kiệt, trong lòng khó xử, cái đội ngũ này hoàn toàn khác bình thường, ai nấy đều quá cá tính, không ngoan ngoãn nghe lệnh như các đơn vị khác. Tiêu Mộng Kỳ tức giận, nguồn cơn là tại Dư Tội, không phải y, Tào Á Kiệt và Du Phong có khi chẳng biết cửa hộp đêm ở đâu.

Lấy dũng khí gõ cửa phòng Dư Tội, cô giơ tay lên thì dừng, cô nhiều lần nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng xâm lược của Dư Tội, mặc dù đại bộ phận nam nhân đều nhìn cô với ánh mắt dâm tà, nhưng Dư Tội không hề che đậy, vì thế cô luôn cố ý tránh hai người ở riêng, vì kỳ thực cô không hề ghét đối phương, cô rất lý trí biết đừng nên tham gia vào trò chơi tình cảm này.

Nghĩ mãi, mím chặt môi gõ cửa.

“ Cửa mở đấy, vào đi.”

Tiêu Mộng Kỳ đi vào, thấy Dư Tội đang cúi đầu xem cái gì đó, nghĩ tới chàng trai này vận mệnh gập ghềnh, không nỡ nặng lời nữa: “ Không hoan nghênh à?”

“ Sớm nghe thấy tiếng bước chân của cô rồi, cô do dự rất lâu mới vào.” Dư Tội chẳng buồn ngẩng đầu lên: “ Ngồi đi chủ nhiệm Tiêu ... Tôi không thích vẻ mặt xưng xỉa thế của cô đâu.”

Đúng là rất nghiêm túc, Tiêu Mộng Kỳ còn không biết Dư Tội nhìn mình lúc nào, đầu y không ngẩng lên, vậy không phải là cái ánh mắt như muốn lột trần người ta đó có thể nhìn mình bất kỳ lúc nào mà mình không biết sao?

Cô định nói, chợt nhận ra, hai người kia bi thương như vậy, tên đầu sỏ lại ung dung như không có chuyện gì, ngước đầu lên cười khách khí một chút lại cúi xuống: “ Chà, anh trấn tĩnh quá nhỉ?”

“ Chẳng lẽ cô mong nhìn thấy tôi khóc lóc sụt sùi sao?”

“ Ồ không, anh thì làm gì giống người có tình cảm như thế.” Tiêu Mộng Kỳ chế giễu:

“ Tôi vừa mới giơ nắm đấm tuyên thệ, cô nói thế là sỉ nhục cán bộ đảng viên.” Dư Tội chẳng bị chọc giận, nói xong không thèm để ý tới Tiêu Mộng Kỳ nữa, tiếp tục làm việc của mình:

Bình Luận (0)
Comment