Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 666 - Q5 - Chương 149: Đại Họa Ập Xuống. (3)

Q5 - Chương 149: Đại họa ập xuống. (3) Q5 - Chương 149: Đại họa ập xuống. (3)

Hí ha hí hoáy làm gì thế, Tiêu Mộng Kỳ tò mò ngó nhìn xem Dư Tội làm gì, á, thật thê thảm, chữ nghĩa gì mà xiêu vẹo, chẳng ra vuông tròn, hơn nữa bao lâu rồi chỉ viết được nửa trang, lại còn mở máy vi tính vừa xem vừa chép, giật tờ kiểm điểm ném đi.

Dư Tội đặt bút xuống, mặt dày nói: “ Cô đừng như thế, sở dĩ có kết quả này là do kiểu giáo dục thi cử tồn tại vấn đề nghiêm trọng, không phải tại tôi.”

“ Anh ...” Tiêu Mộng Kỳ chỉ Dư Tội: “ Bảo sao tôi không có chút đồng tình nào với anh chứ.”

“ Có tình cảm là được, đồng tình thì thôi đi.” Dư Tội hứng thú nhìn Tiêu Mộng Kỳ, cười xấu xa:

“ Anh đừng đùa ... Chuyện này rất nghiêm trọng, không khéo là khai trừ đấy, mà tôi thấy anh thì đáng đời, nhưng không thể liên lụy tới hai đồng chí tốt như Du Phong với Tào Á Kiệt.” Tiêu Mộng Kỳ nói vào chính đề, thấy Dư Tội ngả lưng ra sau ghế ngằm nhìn mình thỏa thích, càng điên, khoanh tay trước ngực che chắn:” Anh không lo chút nào sao ... Này không được nhìn tôi như thế, tôi móc mắt ra bây giờ?”

Dư Tội cười dài:” Cô muốn biết nguyên nhân à?”

“ Đúng.” Tiêu Mộng Kỳ nghiêm túc:

“ Vậy viết kiểm điểm cho tôi đi, tôi sẽ nói cho.”

“ Anh ...” Tiêu Mộng Kỳ tức điên người quay ngoắt bỏ đi, giày cao gót nện rầm rầm trên sàn đá, ra tới cửa xoay người thấy Dư Tội tựa hồ chẳng bận tâm, kéo tờ giấy khác lại hí hoáy viết tiếp, cô tựa hồ bị kích thích, lại hầm hầm đi vào giật phắt lấy bản kiểm điểm: “ Được, tôi viết cho anh, nhưng anh phải hứa ngăn Tào Á Kiệt và Du Phong từ chức, khó khăn lắm mới lập nên tổ chi viện, không thể vì anh mà liên lụy.”

“ Xong, vậy cô ngồi đây mà viết, tôi đi vệ sinh.” Dư Tội lười nhác đứng lên nhường chỗ cho Tiêu Mộng Kỳ, còn y thì đi thẳng một mạch, bộ dạng chẳng biết lo nghĩ gì:

Tiêu Mộng Kỳ lấy làm lạ vì thái độ dửng dưng của Dư Tội, hay vì quan hệ của y với xử trưởng Hứa không tầm thường nên có chỗ dựa, không đúng, khi ở Thâm Quyến, y còn chỉ trích xử trưởng Hứa ngay trước mặt cơ mà.

Nghi vấn trùng trùng, Tiêu Mộng Kỳ đành lắc đầu bỏ qua không nghĩ nữa, nhưng vừa xem kiểm điểm của Dư Tội càng cáu, hậm hực viết vài chữ, mình đường đường lãnh đạo cấp phó xử, đi viết kiểm điểm cho cảnh sát cấp phó khoa à?

Cô muốn ném bút, lại không đành lòng, dù viết mấy bản kiểm điểm cũng không sao, cô không đành lòng nhìn tiểu tổ cực kỳ ưu tú này giải tán.

Rốt cuộc vấn đề nghiêm trọng tới cỡ nào?

Chuyện này trong thể chế khó nói lắm, muốn truy cứu thì nghiêm trọng, huống hồ đang lúc chỉnh đốn tác phong, không truy cứu thì đáng là gì cả.

Cùng lúc đó Sử Thanh Hoài vội vàng tới sở công an tỉnh. Lúc này sắp tan ca, hắn đi lại ngoài hành lang tầng ba, xử trưởng Hứa không có ở văn phòng, qua điện thoại bảo hắn đợi. Báo cáo sự việc rồi, xử trưởng Hứa không nói gì cả, có điều Sử Thanh Hoài biết khó tránh được một trận mắng chửi, tới cấp bậc lãnh đạo này, sẽ không trực tiếp nhắm vào đội viên, người dẫn đội gặp họa rồi.

Hắn đang nghĩ phải nói thế nào, sự việc xảy ra lúc 2 giờ sáng, địa điểm là chỗ ăn chơi có tiếng ở Đại Nguyên, vốn kiểm tra xem có tội phạm bỏ trốn không, thông lệ thôi, không ngờ tra được Dư Tội đang ôm eo em gái hát hò nhiệt tình. CMT không có, còn ý đồ bỏ trốn, thế là đưa về trung tâm 110, tới khi thông báo tổng đội tới nhận người, Sử Thanh Hoài giờ nhớ lại khi đối diện với đồng nghiệp, mặt còn đỏ rát.

Đúng thế, sự việc này muốn kiếm một lý do để bênh vực cũng chẳng được, mặt mày nhăn nhó đi qua đi lại, đến khi thấy Hứa Bình Thu từ cầu thang đi lên, cẩn thận tới đón, vừa đi vừa nhìn sắc mặt lãnh đạo. Hứa Bình Thu chỉ liếc hắn một cái, không nói không rằng, vào văn phòng ngồi xuống, Sử Thanh Hoài đi sau đóng cửa nhưng không dám cười.

Vừa mới có tí công lao là vểnh đuổi lên rồi chứ gì?

Vừa mới được chút biểu dương là đắc ý chứ gì?

Nhất định là mấy lời đó, Sử Thanh Hoài cảm thấy mình oan ức, đâu phải lỗi của hắn đâu, vì thế cúi đầu không nói.

“ Cậu không xứng làm tổ trưởng.” Hứa Bình Thu lên tiếng:

Biết ngay mà, Sử Thanh Hoài lập tức nhận lỗi: “ Vâng, tôi không coi sóc tư tưởng của họ, thiếu ước thúc kỷ luật đội ngũ, gây ra sự cố ...”

“ Thôi đi, thôi đi ...” Hứa Bình Thu bực mình: “ Gặp chuyện là cậu chạy tới chỗ tôi, vậy tôi cần cậu làm gì?”

Sứ Thành Hoài ngớ ra, nhưng không cầu cứu lãnh đạo thì phải làm sao?

“ Cậu làm tổ trưởng kiều gì, uống rượu ca hát thì làm sao nào, nhưng chơi thì chơi, ai chả chơi, nhưng đừng để người ta bắt tới 110. Người ta trong mắt hình cảnh chúng ta còn chẳng phải là cảnh sát, vậy mà cậu để người ta làm ầm ĩ lên như thế à? Sao không tới đập bàn lấy người về cho tôi? ” Hứa Bình Thu vỗ bàn, phạm sai lầm này, thật sự ông không hiểu nổi sao làm cảnh sát lại nhu nhược thế này, cũng ra thực tế rồi, còn làm một vụ lớn như thế, vậy mà xương sống chưa cứng được lên sao: “ Cậu không thấy mất mặt sao?”

Sử Thanh Hoài choáng váng, chuyện này hình như trong mắt lãnh đạo nó có khái niệm khác, làm hắn không hiểu ra sao, bên mình đã sai rồi, chả lẽ còn bắt nạt người ta.

“ Tình hình bây giờ ra sao?” Hứa Bình Thu nhìn phản ứng chậm chạp của Sử Thanh Hoài mà chán, người này làm việc thì rất tốt, nhưng không thể trông cậy vào khi gặp khó khăn, hừ một tiếng:

“ Cục đã thông báo sự kiện này, ngôn từ rất nghiêm khắc.”

“ Còn bọn họ?”

“ Sáng nay tôi tới trung tâm 110 nhận họ về, chính ủy Vạn rất tức giận, mắng chửi họ một trận, hiện đang ở tổng đội viết kiểm tra, đợi xử lý.” Sử Thanh Hoài nhìn Hứa Bình Thu Kỳ vọng, mong lãnh đạo đừng vứt bỏ mấy vị đại tướng này:

Nhưng chỉ sợ vạn nhất, thấy xử trưởng Hứa thở dài, lòng hắn trầm xuống, chả lẽ câu thỏ chết chó vào nồi ứng nghiệm rồi sao? Huống hồ mấy vị đó chẳng vừa, lãnh đạo chịu giữ không: “ Xử trưởng Hứa, xử trí ra sao, chính ủy Vạn bảo tôi tới xin chỉ thị.”

“ Xử lý cái gì, tôi không tin mỗi ngày bao nhiêu cảnh sát Đại Nguyên tới tụ điểm giải trí ăn uống chơi bời còn làm chuyện quá đáng hơn, vậy mà lại bắt trúng mấy vị công thần, để đó, tôi không tin ai vươn tay tới tổng đội xử lý thay tôi ... Cậu về đi, không thèm để ý, vẫn cái thói đó ... Thấy người khác lập công thì không chịu nổi.” Hứa Bình Thu khinh bỉ chửi mắng ai đó:

Sử Thanh Hoài vâng dạ liên tục lui ra, không biết lãnh đạo đang chửi mắng ai.

“ Khoan.”

Sử Thanh Hoài vừa nghe gọi rối rít: “ Tôi hiểu ạ, tôi sẽ tăng cường giáo dục họ.”

“ Khỏi đi, bọn họ giáo dục cậu thì có, ý tôi là giúp tôi nghĩ việc cho họ làm, nhất là Dư Tội, cậu không kiếm việc cho cậu ta làm, cậu ta kiếm chuyện cho cậu.”

“ Vâng.” Sử Thanh Hoài thở phào, xem ra lãnh đạo chưa bỏ mặc, chuyện này còn có cơ xoay chuyển.

Hứa Bình Thu ném sầm văn kiện vào cánh cửa vừa đóng lại, nhắc điện thoại lên:” Hồng Thành, tra cho tôi cái KTV Chanh sắc niên hoa ... Đúng, tra xem rốt cuộc lai lịch thế nào, đào sâu vào … biết người của Hứa Bình Thu tôi mà vẫn cắn à? ”

Dập điện thoại rồi lại cầm lên, phải tra xem là đơn vị nào hôm qua đi kiểm tra, ông ta không tin vào sự trùng hợp, nếu ông ta không nhầm thì lại vẫn là vấn đề cũ chưa giải quyết rốt ráo, chúng tìm được cơ hội là cắn một phát.

Bình Luận (0)
Comment