Tục ngữ có câu, chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đi ngàn dặm, người xưa không lừa ta.
Phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, Lưu Tinh Tinh xem nội dung thông báo nội bộ trên máy vi tính, tay cứng lại, mặt ngạc nhiên, hồi lâu chưa tỉnh, trong mắt hắn, cảnh sát bị bắt ở chỗ như thế, sự nghiệp coi như chấm dứt.
“ Thằng ngu xuẩn này, bị người ta chơi rồi.” Hồi lâu sau Lưu Tinh Tinh chửi um xòm cả văn phòng, hắn sống đủ lâu đủ chìm nổi để lập tức hiểu ra vấn đề:
Đội trưởng đội điều tra tội phạm đường phố Lâm Tiểu Phượng sau khi nhận được điện thoại của cộng sự cũ, vội vàng vào mạng nội bộ xem, nhắm mắt hồi lâu, trừ hai chữ đáng đời, cô không biết phải nói gì.
Làm cảnh sát bao năm, quen biết không ít, cô gọi điện hỏi thăm tình hình, càng hỏi càng không lạc quan, vài tiếng thôi tin đồn lan khắp nơi, mấy cảnh sát tổng đội hình sự đi chơi gái, cô không dám hỏi thêm nữa, sợ người ta hỏi người quen của cô à?
Lời người xói vàng, cho dù có là oan ức.
Ban quản lý xuất nhập cảnh, An Gia Lộ không hay biết gì, nghe đồng nghiệp tán gẫu, nói hôm qua kiểm tra, trị an bắt mấy hình cảnh ở hộp đêm, có người bổ xung là KTV Chanh sắc niên hoa, người nói là ba hình cảnh cùng máy cô gái lỡ bước làm cái chuyện đó thì bị bắt ...
Áp lực công tác lớn, đè nén lâu phải để người ta bắn ra chứ, người nói câu này là nữ nhân trung niên, thế là đám nữ cảnh sát cười rũ rượu,
Những cuộc thảo luận này An Gia Lộ không bao giờ tham gia, xưa nay cô luôn kiêu kỳ thanh cao, vì thế luôn lạc loài ở nơi này, chỉ là hôm nay cô không nghe không được, vừa phụ trách thẩm hạch đơn xuất nhập cảnh vừa nghe lời ngồi lê đôi mách của họ, mí mắt cứ giật giật.
Tổng đội hình cảnh ư? Lẽ nào ...
Tuyệt đối không thể nào, cô an ủi mình như thế, cô chỉ biết Thử Tiêu và Dư Tội đi chấp hành nhiệm vụ, đi liền hai tháng, về một cái vừa mừng công vừa ban thưởng, nói ra cuộc sống của họ đặc sắc và ý nghĩa hơn cô rất nhiều. Tuy đã xa cách lâu, quan hệ phai nhạt không ít, nhưng thi thoảng nghĩ tới, vẫn thấy trong tim nơi nào đó vẫn vương vấn, muốn cắt đứt chẳng dễ dàng.
Khó khăn lắm mới rảnh một chút, cô theo thói quen xem vi tính, có người nói là đưa lên mạng nội bộ rồi, nhìn qua một cái, toàn thân hóa đá, có người đưa hộ chiếu qua cửa sổ mà cô không phản ứng gì, tới khi đồng nghiệp nhắc nhở.
Không còn lòng dạ nào làm việc nữa, cô cứ thế cầm túi xách chạy đi trong ánh mắt ngạc nhiên của đám nữ nhân đưa chuyện. Không biết vì sao, cô cảm giác bị sỉ nhục, ý nghĩ đầu tiên là tới tổng đội hình cảnh, tát cho y một cái, có điều chạy một lúc cô chần chừ. Hai người họ là người không liên quan, sao tức giận như thế, cô cứ thế đứng giữa đại sảnh sân bay người qua kẻ lại, như lạc lối giữa dòng đời ....
Đại đội hai đường Kính Tông, chuyện kia đã lan truyền khắp rồi, Giải Băng cũng không có tâm trạng làm việc, bỏ vụ án vừa nhận đấy, định đi một chuyến, đi qua văn phòng lớn, nghe thấy tiếng thảo luận.
“ Hỏng rồi, chuyến này đúng là vang danh toàn hệ thống rồi.” Là giọng Tôn Nghệ:
“ Mà lạ quá, sao Thử Tiêu lại không có tên?” Ngô Quang Vũ thắc mắc:
“ Cậu nói gì thế, mong toàn bộ bọn xảy ra chuyện sao?” Chu Văn Quyên mắng khẽ, cô gái này giờ mạnh mẽ hơn không ít, không còn là cô gái rụt rè đi sau đồng đội nữa:
“ Không phải, nhưng mà bọn họ mà làm việc này thế nào cũng kết bạn với nhau.” Hùng Kiếm Phi quả quyết:
“ Đáng đời lắm ... Dính vào cái chuyện như thế, không ai cứu nổi cậu ta nữa rồi.” Lý Nhị Đông có vẻ bực tức lắm:
“ Các cậu chỉ đợi xem trò cười phải không? Không suy nghĩ xem. Tôi thấy chuyện không thể trùng hợp như thế, Quốc Khánh qua rồi, ai chẳng mệt phờ, làm gì còn sức mà đi kiểm tra, huống hồ Chanh sắc niên hoa mở bảy tám năm, đã bao giờ nghe thấy ai tra nơi đó chưa? Làm sao bọn họ đi một lần là bị tra ngay, chắc chắn là bị người ta chơi xấu rồi.” Chu Văn Quyên giọng lanh lảnh, hiếm khi thấy cô nói lớn như vậy:
“ Vấn đề là bản thân họ không sạch sẽ, dù bị chơi xấu cũng không nói năng được gì?”
Thế là xảy ra tranh cãi, sau đó có người gọi điện thoại, chuyện này Giải Băng biết dù đội trưởng cũng không giúp được gì, huống hồ đã công khai trên mạng nội bộ, khắp nơi nhìn vào, muốn thiên vị cũng không được.
Vấn đề là, xảy ra loại chuyện này, mọi người đều cố dấu đi mà không được, vì sao lần này lại vội vàng công khai như thế, lại chẳng phải chuyện to tát.
Chu Văn Quyên nói càng đúng, một hộp đêm chỗ dựa lớn như Chanh sắc niên hoa, ai dám tra, phải được cấp trên cho phép mới dám, mà nếu không có hiềm nghi trọng đại, cấp trên nào cho phép?
"Dư Tội bị sập bẫy rồi." Giải Băng không biết biết ai đào cái bẫy này, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán ra chấn tướng đằng sau.
Xuống lầu, Giải Băng ngồi lên xe vẫn không ngừng suy nghĩ, với Dư Tội, hắn có đố kỵ lẫn khâm phục, trong miệt thị có nuối tiếc, đó là chàng trai mang cả cái tốt lẫn cái xấu trên người, quan trọng là người ta muốn phóng to mặt nào lên thôi.
" Kiếp nạn này cậu ta không qua nổi." Giải Băng kết luận, hắn do dự, lúc này có lẽ nên tránh sang bên nhìn thôi, đừng để bị liên lụy ...
Đang suy nghĩ thì có điện thoại, số của Âu Dương Kình Thiên, lớp trưởng cũ trường cảnh sát, cha mẹ đều là cảnh sát vừa vào trường một cái là được chỉ định làm lớp trưởng, học tập bình thường, con người bình thường, không có gì đáng nhớ. Hai bên xã giao vài câu hỏi, Giải Băng hỏi: “ Lớp trưởng, sao hôm nay lại nhớ tới gọi điện thoại cho tôi thế?”
“ Xem thông báo trên mạng nội bộ chưa?” Âu Dương Kình Thiên thì thầm như đang nhịn cười:
“ Xem rồi, chuyện Dư Tội chứ gì?”
“ Đúng, thấy hay không?”
“ Có gì mà hay?”
“ Từ công thần đọa lạc thành khách làng chơi, không thấy kịch tính à?”
Giải Băng bỗng nhiên thấy căm ghét, trong thể chế, có một loại không làm việc gì, bọn chúng quá rảnh rỗi, nên chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích cắn người khác, chính vì có loại người này tồn tại, lâu dần nhiệt huyết tới mấy cũng nguội lạnh.
Bên kia chưa đợi Giải Băng nói đã tiếp tục: “ Phó đội Giải, đợi có kết quả xử lý rồi, chúng ta tổ chức nghi thức tiễn chân cho Dư Tội nhé?”
“ Các cậu chắc là muốn chọc vào cậu ta không?” Giải Băng hỏi lại một câu, trong trường Dư Tội đã nổi danh khó chơi rồi, giờ cả sát thủ mang súng còn không giết nổi y, không phải là kẻ nên trêu vào:
“ Không phải đã chọc vào rồi à, lần này tôi xem y còn đắc ý được không, cái thằng nhà quê không biết thân phận, còn dám nhòm ngó cả An nữ thần ... khụ, khụ … Giải Băng này, trưa nay Duẫn Ba mời khác cùng bàn việc này đấy.”
Giải Băng giật mình, chợt tình ngộ, mấy tên này là khách quen của Chanh sắc niên hoa, nếu Dư Tội bị chúng vô tình gặp phải, chuyện tiếp theo xúi giục tuần tra không hề khó.
“ Giải Băng, sao thế? Có tới không?” Bên kia điện thoại giục:
“ Tôi đang ở ngoại thành phố tra án, không biết về được không. “ Giải Băng theo tiềm thức né tránh, hắn không muốn dính vào rắc rối:
“ Vậy về được thì gọi điện một tiếng, mọi người tập trung ở khách sạn Ngũ Châu.”
Cúp điện thoại rồi, lòng Giải Băng lạnh toát, hắn không biết mình nghĩ cái gì, lòng người hiểm ác đến thế là cùng.