Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 668 - Q5 - Chương 151: Lòng Lang Dạ Sói. (2)

Q5 - Chương 151: Lòng lang dạ sói. (2) Q5 - Chương 151: Lòng lang dạ sói. (2)

“ ... Anh cảnh sát, tôi không nhớ rõ, họ 1 giờ mới tới, lúc đó cả ba đều say rồi ... Chính người tầm thước đen đen chọn chúng tôi, nói tôi ngực lớn nên giữ lại ...” Một cô gái ngáp ngắn ngáp dài kể lại cho dân cảnh lấy lời khai:

“ Trong phòng bao một tiếng, họ làm gì?” Dân cảnh hỏi, không hiểu vì sao mà đốc sát trên cục lại xuống, nói là mệnh lệnh cấp trên mang thái độ thực sự cầu thị, điều tra triệt để sự thực ba cảnh sát ra vào chốn giải trí:

“ Chẳng làm gì, chỉ uống rượu ca hát.” Một cô gái có phần sợ sệt nhìn ông chủ sau quầy bar, ông chủ nháy mắt ra hiệu, làm bộ nhớ ra:” À đúng, người nam sờ chỗ này của tôi ... Mồm y đầy rượu, tôi nói đáng ghét, y liền không thèm để ý tới tôi …”

“ Nam nào?” Dân cảnh hỏi:

“ Thì cái người gầy gầy đen đen.”

“ Còn các cô thì sao?” Dân cảnh cố nén cười, mắt liếc nhìn cặp đùi trắng như bông kia, váy ngắn thế này, không phải để cho người ta sờ thì làm gì:

“ Họ sờ chỗ này của tôi, người ta chỉ tiếp rượu, không phải loại đó, đã bảo đừng, họ càng đụng chân đụng tay.” Lại một mỹ nữ cao ráo, làm bộ thẹn thùng ấm ức vì bị phi lễ:

Hai cảnh sát, bốn cô gái, tra hỏi tiến hành hơn một tiếng, uống rượu, ca hát, nghiêm trọng nhất là sờ, mức độ dừng ở đó. Tra hỏi kết thúc, ông chủ tóc chải bóng loáng chạy tới khom lưng tiễn ra cửa, vừa đi vừa nói: “ Đồng chí cảnh sát, chỗ chúng tôi xưa nay kinh doanh hợp pháp có tiếng, tình huống bình thường uống rượu say trêu đùa một chút đâu là gì? Chuyện này ...”

“ Bên trên có cấm lệnh, nhân viên công vụ quốc gia cấm vào chỗ giải trí chơi bời.” Một dân cảnh nghiêm mặt nói:

“ Người bình thường không sao, nhưng họ là cảnh sát không được.” Người khác tiếp lời, nói mà không đỏ mặt tí nào:

“ Nhưng, nhưng mà tôi sợ họ trả thù tôi thì sao? Họ chủ động tới, tôi đâu biết họ là cảnh sát.” Ông chủ ra vẻ sợ sệt:

“ Không sao, qua chuyện này càng không phải lo, họ không làm cảnh sát được nữa đâu.”

Đợi cảnh sát lên xe đi rồi, ông chủ thấp thỏm nhìn mãi mới chạy về, mấy cô gái tiếp rượu bị gọi tới tra hỏi xiêu vẹo trên ghế sô pha, lộ hết chỗ kín cũng chẳng buồn che đậy, quen sinh hoạt đêm, giờ là lúc say ngủ, phất tay: “ Đi nghỉ cả đi.”

“ Cường ca, bọn em sẽ không sao chứ?” Cô gái ngực bự hỏi:

“ Cảnh sát cắn cảnh sát thôi, không liên quan tới các cô, ai hỏi cũng nói là đã sờ.” Cường ca dặn:

“ Thì sờ thật mà.”

“ Thừa lời, tới đây không sờ thì để tụng kinh chắc?”

“ Có đấy, anh chàng cao cao da hơi tái, hắn không dám sờ tôi, ngồi khép nép như cô nương lên kiệu hoa , tôi phải chủ động sờ hắn, mặt hắn đỏ bừng ... Là chim non ... trêu thích lắm.” Có cô gái nhỏ nhắn nói làm đám chị em cười nghiêng ngả:

“ Này này, họ sờ các cô thì được, các cô không được sờ họ, đó là vấn đề nguyên tắc.” Cường ca an bài, đám chị em vâng dạ, về phong bao, ai nơi tùy tiện kiếm chỗ nằm ngang dọc:

Buổi sáng không phải giờ kinh doanh, nhưng vì chuyện hôm qua mà phải mở cửa, vừa yên chuyện lại có xe cảnh sát tới, xuống xe là hai cảnh sát cao lớn mặt sát khí đi thẳng vào, Cường ca cuống, vội vàng khom lưng cười nịnh:” Chào đồng chí cảnh sát ... Có phải chuyện hôm qua không ạ, tôi thấy chuyện bé xé ra to quá rồi, uống rượu, vui vẻ cùng em gái, có cần long trọng vậy không? Tra đi tra lại.”

Viên cảnh sát kia mặt không có cảm xúc gì, cơ mặt cứ như bị sơ cứng rồi, mắt cứ nhìn chằm chằm làm người ta khó chịu.

“ Làm quen một chút, tôi là Thiệu Vạn Qua, đội trưởng đại đội hình sự số hai.” Thiệu Vạn Qua đưa bàn tay to như quạt ra:

Cường ca vấp chân bàng hoàng, hắn biết chuyện này hỏng rồi, cả cảnh sát hình sự cũng bị lôi kéo vào, không đùa được nữa ...

Chuyện đang phát triển theo phương hướng vi diệu, mỗi năm đều phải xử lý những con ngựa hai bầy trong đội ngũ, rất nhanh thân phận ba vị cảnh sát dạo hộp đêm đã tung hê ra, đó là hình cảnh trực thuộc tổng đội vừa phá vụ án cướp xe 717. Vì thế đề tài này càng trở nên thú vị, nhiều người nhìn ra, sắp cuối năm rồi, năm nay thượng tầng biến động, Hứa Bình Thu có ủng hộ lớn thành phó sở trưởng, bí thư đảng ủy cục công an thành phố, dù sao ông là người chủ trì vụ án chấn động toàn quốc. Đúng thời điểm này xảy ra chuyện là vả vào mặt Lão Hứa.

“ Thì ra là thế.” Tiêu Mộng Kỳ nghe tin tức Sử Thanh Hoài mang về làm ra được đầu đuôi rồi:

Nhà ăn tổng đội, phải hơn một tháng không tụ tập với nhau, không ngờ tụ tập vì tình huống này, Sử Thanh Hoài nhìn mây đen bao phủ trên mặt mỹ nữ, cười nói:” Nghe giọng điệu xử trưởng Hứa thì nhất định sẽ bảo vệ bọn họ.”

“ Chuyện này bảo vệ thế nào? Đến tôi còn ngại nói ra, ba hình cảnh tổng đội đàng hoàng đi hộp đêm gọi nữ nhân bồi tiếp.” Tiêu Mộng Kỳ bực bội không thôi, khi chấp hành nhiệm vụ đã phát hiện Dư Tội có cái sở thích này, giờ hay rồi, làm hư cả người khác, cô hỏi nhỏ:” Vậy anh nói xem, đã lên thông báo, làm sao vãn hồi lại đây?”

“ Chuyện này ... khó vãn hồi.” Sử Thanh Hoài chưa nghĩ tới mức này, nếu thế dù giữ được người phải có xử phạt nặng, mà ba người này ai nấy đều cá tính, chưa xử phạt đã chuẩn bị đi rồi, nếu thực sự bị xử phạt, đời nào chịu, mà không xử thì không được, lòng khó xử lắm: “ Giờ tâm tình mọi người rất kém, trước tiên cứ ổn định đã, hay là chủ nhiệm Tiêu, cô nói chuyện với họ.”

“ Tôi á?” Tiêu Mộng Kỳ có chút cáu kỉnh: “ Đi chơi bời chán chê, về tôi còn phải dỗ dành họ à? .... Tôi nói thế nào, thả lỏng đi, xử phạt không nặng đâu, lần sau đi tiếp à?”

Nói xong bản thân cô đã tức tới phì cười, Sử Thanh Hoài ngại ngùng, dù sao nữ đồng chí sẽ mẫn cảm với vấn đề này hơn một chút, mình thiếu tâm lý rồi, không nên nói câu đó. Hắn cúi đầu vô kế khả thi, xem ra chỉ có thể trông chờ động tác của xử trưởng Hứa nhanh một chút, loại chuyện này càng đồn càng lệch lạc, sợ mai thôi là thành kết bạn đi chơi gái rồi.

Hai người đang nói chuyện thì Lý Mân thở hồng hộc chạy vào:” Mau mau ... Bọn họ ... Bọn họ chuẩn bị làm gì đó.”

Nói rồi kéo tay Tiêu Mộng Kỳ đi, Sử Thanh Hoài vội vã đi theo, vừa đi vừa nghe Lý Mân nói, ăn cơm xong Thử Tiêu chui vào túc xá, cô không yên tâm nên đi theo, đứng ở cửa nghe trộm, không nghe thì thôi, nghe sợ hết hồn, hình như thương lượng xả hận cho Tào Á Kiệt, dạy dỗ kẻ thứ ba chen chân một trận.

Sử Thanh Hoài tim vọt lên cổ, thế còn sao chấp nhận được nữa, xử phạt chưa đưa ra đã lại gây họa, lần này từ chức hay không không do họ nữa mà là đuổi thẳng ra khỏi ngành. Ba người đi nhanh tới lầu túc xá tìm Tào Á Kiệt, Lão Tào ủ rũ nói buổi trưa về nhà cha mẹ, ba người kia đoán chừng nhân khoảng trống này ra tay.

Rầm, Lý Mân đá cửa xông vào, tiếp đó là tiếng thét chói tai, ba người kia đang thay quần áo, Thử Tiêu mình trần còn không biết xấu hổ gồng tấm thân toàn mỡ lên: “ Chị Béo, đói khát thế sao?”

“ Đi chết đi.” Lý Mân dựng ngón giữa lên, ba người bên này nhìn ba người bên kia, giằng co một lúc Lý Mân ôm mặt: “ Không liên quan tới tôi, tôi đi đây.”

Lách mình một cái trốn sau cửa, Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười hỏi:” Chà, định ra ngoài à? Có việc gì hay sao?”

“ Ừ, đi chút.” Dư Tội đáp tỉnh bơ, tiếp tục mặc áo, nói như thể ra ngoài mua gói mỳ điều thuốc:

“ Có thể cho tôi biết là đi đâu không?”

“ Đi đàm phán hộ Lão Tào thôi mà.” Du Phong nói rất vô tội:

Bình Luận (0)
Comment