“ Được, thẳng thắn lắm, các anh không thấy là nếu xảy ra thêm chuyện thì không thích hợp à?” Tiêu Mộng Kỳ ngọt nhạt chất vấn, đứng giữa cửa điệu bộ không để cho họ đi:
“ Chấy nhiều không sợ đốt, nợ nhiều chẳng cần lo.” Thử Tiêu giọng chớt nhà:
Sử Thanh Hoài nghe nãy giờ không nhịn nổi nữa, hô: “ Đứng im, giờ tôi vẫn là tổ trưởng của các cậu, tôi hỏi, các cậu có còn nghe tôi chỉ huy không?”
“ Chuyện công thì tất nhiên, chuyện riêng thì miễn đi.” Du Phong như quay lại là anh chàng bất mãn bất đắc chí ở đơn vị cũ, chẳng sợ cấp trên nữa, huống hồ vốn là cấp trên chả có tí uy nào:
“ Chúng ta đã là một đội, vậy chuyện riêng cũng có thể trao đổi với nhau, cậu nói có đúng không Dư Tội?” Sử Thanh Hoài biết không cương được, đành xuống nước hỏi tên cầm đầu, càng lúc hắn càng nghi ngờ năng lực chỉ huy của mình:
“ Chúng tôi hôm nay thẳng thắn đối diện, đàm phán thay Lão Tào, ả bạn gái bất lương đó chuẩn bị nuốt tận xương tủy tâm huyết, ăn thịt không nhả xương mấy năm của Lão Tào. Con mẹ nó, tôi còn không trôi được.” Không biết chuyện gì xảy ra, Thử Tiêu vốn đứng ngoài cuộc lại tức giận nói thay:
“ Chính ủy Sử, tôi biết anh quan tâm tới mọi người, muốn tốt cho mọi người, nhưng Lão Tào mất công tác, mất tài sản, sau này còn thẳng lưng lên được à?” Du Phong chất vấn ngược lại:
Dư Tội bình tĩnh đưa tay ra cản hai người quá khích kia: “ Chúng tôi không gây sự, chúng tôi chỉ đi nói chuyện công bằng.”
Lại là chuyện thối nát nữa, Cty Thiên Lý Nhãn của Tào Á Kiệt khởi đầu do hắn mượn sự thuận tiện của chức vụ tiếp thị tiêu thụ thiết bị giám sát, do hắn không thể công khai, nên đưa bạn gái lên làm đại biểu pháp nhân. Giờ hay rồi, dựa theo luật pháp, số tài sản đó không đồng nào liên quan tới hắn, chuyến này thực sự e là Tào Á Kiệt phải trắng tay. Sử Thanh Hoài biết nhưng không giúp được, chỉ có thể đồng tình, ai ngờ nhảy ra ba hảo hán.
Đương nhiên có người giúp được, thủ đoạn trị an của Thử Tiêu, Dư Tội từ cơ sở đi lên, khẳng định đều là chuyên gia trong nghề, nhưng đó là cách thức không chính thống.
“ Nói tóm lại là chướng mắt quá nên đòi lại công bằng cho Lão Tào chứ gì?” Tiêu Mộng Kỳ trừng mắt với Dư Tội, lúc nãy lừa cô viết kiểm điểm hộ, giờ bày ra trò này, song giờ không phải lúc tính sổ, bình tĩnh hỏi:” Vậy có thể cho tôi biết các anh định làm gì không, ba người lực lượng hơi mỏng, thêm tôi vào nhé?”
Dư Tội gật đầu:” Cô muốn đi cũng được, nhưng đây là chuyện nhà, đừng bày cái vẻ lãnh đạo ra, nếu thực sự muốn, tôi cho hạn ngạch đi xem.”
Tiêu Mộng Kỳ nghẹn lời, Sử Thanh Hoài khổ sở khuyên:” Chúng ta tính kế lâu dài được không, đâu nhất phải làm thế, càng không nên vào lúc này.”
“ Tổ trưởng, anh đứng ngoài nói thì dễ, nếu có người dụ dỗ vợ anh, chiếm đoạt tài sản của anh, anh vẫn bình tĩnh tính kế lâu dài à? Tôi cho rằng anh giết người luôn rồi mới đúng.” Thử Tiêu bĩu môi:
“ Nói hơi khó nghe, nhưng mà đúng đấy.” Du Phong gật đầu, qua lần mừng công này bọn họ mới biết, té ra Sử Thanh Hoài có vợ rồi, vợ hắn là công chức bình thường, rất ít nói, có phần rụt rè, rõ ràng là người ít tiếp xúc va chạm. Vậy mà trước đó bọn họ còn nghĩ hắn theo đuổi Tiêu Mộng Kỳ cơ … à mà có vợ rồi cũng chưa thể loại trừ khả năng đó.
“ Các, các cậu không cho tổ trưởng tôi đây chút thế diện nào à, thời gian này đừng gây chuyện được không?” Sử Thanh Hoài vừa giận vừa bẽ mặt:
“ Tôi hỏi anh, nếu chuyện xảy ra với anh, anh cũng muốn chúng tôi giống anh, đều đứng ngoài nhìn à? Anh nghĩ thử đi, dù không từ chức, anh còn hi vọng qua chuyện này Lão Tào vẫn vì anh xung phong tuyến đầu, phá án lập công à? Anh nói thế mà không thấy xấu hổ à? Lòng đã nguội lạnh thì nói gì cũng là vớ vẩn.” Dư Tội hoàn toàn không cho hắn chút thể diện nào, không muốn hi sinh vì người khác, yêu cầu người khác quên mình vì mình, vị tổ trưởng này hoàn toàn không đủ tư cách:
Tiêu Mộng Kỳ hiểu rồi, Dư Tội không hề có ý dừng tay, y đang tranh thủ xử phạt chưa xuống, vẫn còn mặc cảnh phục để giải quyết vấn đề, như Thử Tiêu nói, chấy nhiều không sợ bị cắn nữa, chuyến này bọn họ một đi không trở lại, không định mặc cảnh phục nữa rồi.
Mặc dù cho rằng mình đứng ở phía chính xác, Sử Thanh Hoài vẫn bị Dư Tội làm đỏ mặt, khi Dư Tội đi tới, hắn cắn răng giang tay ra cản, Dư Tội chẳng nể nang gì đẩy luôn sang bên, làm hắn loạng choạng va vào tường.
Ba người nghênh ngang bỏ đi, Tiêu Mộng Kỳ đuổi theo, tiếp đó là giọng oang oang của Lý Mân:” Đợi tôi với, tôi cũng đi, Lão Tào là đồ ăn hại, chúng ta phải trút giận thay hắn.”
Sử Thanh Hoài vừa thăng lên phó chính ủy, sự nghiệp đang lúc đắc ý, nhưng ở trong tiểu tổ này, hắn chưa bao giờ có chút tiếng nói nào, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn.
Chuyện càng ngày càng tệ, nhà dột lại gặp mưa rào, mấy người kia vừa đi thì đốc sát tỉnh xuống, muốn tìm người đương sự chính thức đàm thoại. Cho tới giờ xử trưởng Hứa vẫn im lặng, không nói một câu, Sử Thanh Hoài đem ghi chép đốc sát đưa tới, nói ai đó sờ mông sờ ngực người ta, đầu hắn muốn vỡ ra.
………….. ……….
Từ Chanh sắc niên hoa đi ra thì đã qua trưa, Cường ca ân cần mời hai vị hình cảnh ăn cơm, khỏi phải nói là bị từ chối, có điều hắn chẳng định mời thật, tiễn hai vị kia lên xe, đợi đi xa rồi nhổ bãi nước bọt:” Thứ chó má.”
Chửi xong rút điện thoại bấm số, kể lại đầu đuôi: “ Kiều ca, có đám hình cảnh từ đại đội hai gì đó tới ... Em không nói gì hết, em biết ... Miệng em kín lắm, muốn kiểm tra camera giám sát, em cản lại.”
Cúp điện thoại rồi hắn cười vui vẻ vào hộp đêm chuẩn bị một ngày làm việc mới.
Trong xe Thiệu Vạn Qua mặt âm u, tên Cường ca này tên thật là Ninh Quốc Cường, có tiền án, ngồi tù vài năm, vậy mà lắc mình thành giám đốc Chanh sắc niên hoa, khỏi nói cũng biết chỉ là trông coi thôi, khó chơi cũng là thế, thứ lưu manh vô lại này đã quá quen với thủ đoạn của cảnh sát:
“ Chuyện này e không dễ.”
Lý Kiệt gật đầu, vượt địa bàn chấp pháp, nếu là vụ giết người phóng hỏa họ còn có cớ, chứ chuyện trị an, cơ bản họ chẳng có quyền gì.
Nơi này thuộc phân cục Tập Hồ Doanh, thuộc phạm vi của đại đội hình sự số bảy, đội trị an số ba, địa bàn tương đối mới, xuất hiện khi thành phố mở rộng, họ không có người quen ở đây, mà dù có thì chẳng hi vọng gì họ giúp đỡ. Cái hộp đêm lớn như thế không cấu kết với cảnh sát mới là lạ, nói xem họ nể mặt tiền hay đồng nghiệp.
Câu trả lời quá rõ ràng.
Nhìn cái hộp đêm cao hơn mười tầng, chiến vị trí hết sức đắc địa, dưới ánh nắng trưa sáng dập dờn, mắt Thiệu Vạn Qua tựa bị kim đâm: “ Chỉ đạo viên, kẻ sau lưng thì sao?”
“ Kiều Tam Vượng, anh có biết sự kiện tử hình Bốn tên hòa thượng oanh động thập niên 90 không?” Lý Kiệt hỏi:
“ Sao lại không, bọn chúng tổ chức tập đoàn XHĐ hoành hành cướp bóc, bảo kê, buôn ma túy, không gì không dám làm.”
“ Đúng, Kiều Tam Vượng là tiểu huynh đệ của tên Phùng Tứ, vì chuyện này hắn vào tù 8 năm, khi đi ra dù cảnh còn người mất, song uy danh vẫn còn, lập nên nơi này, không phải nói, nơi này chẳng phải chuyện làm ăn của một người, cổ phần ngầm thế nào không ai rõ.” Lý Kiệt không cung cấp được quá nhiều thông tin:
“ Vẫn là cái trò đó, cảnh sát với XHĐ cùng một giuộc, họa hại cả phương, con mẹ nó, đáng lẽ phải phải lật cả ổ bọn chúng lâu rồi mới đúng.”
“ Đội trưởng Thiệu, anh nói thế là không đúng với quan niệm pháp chế đâu nhé.” Lý Kiệt nói đùa, hắn thừa hiêu tính nóng như lửa của Thiệu Vạn Qua, giờ trải qua nhiều va vấp đã thu bớt lại rồi đấy, trước kia thì đã bất chấp dẫn anh em tới lật tát cho mỗi tên vài cái rồi bắt về tra hỏi: