Thiệu Vạn Qua trầm tư hồi lâu, chuyện này cảm giác đội trưởng cũ vượt quyền rồi, e là hậu họa không nhỏ đầu, vắt óc nghĩ kế:” Chỉ đạo viên, đội trưởng cũ làm gì thế, muốn bảo vệ ba người kia nói là họ đang chấp hành nhiệm vụ bí mật là xong mà.”
“ Không đơn giản như thế, giờ chuyện đã đưa lên mạng nội bộ, bàn tán xôn xao khắp nơi rồi, càng bôi càng đen thôi.”
“ Vậy trừ cách đó ra thì không còn cách nào nữa rồi, nhẹ nhất cũng phải giáng chức ghi vào hồ sơ.” Thiệu Vạn Qua thở dài, điều đó coi như hủy luôn tiền đồ rồi, nếu là hắn chẳng thà từ chức kiếm lối đi khác, ai đi làm việc biết rằng mình phấn đấu cũng chẳng thể tiến lên được nhất là ở trong cái nghề vốn chẳng phải lý tưởng thế này:
“ Anh chỉ nhìn thấy một phần vấn đề.” Lý Kiệt tiếp tục lắc đầu: “ Tôi thấy chuyện này không phải nhắm vào mấy người bọn họ đâu, anh xem nếu là đơn vị bạn bắt được người của ta, ai chả nể mặt giao thiệp kín đáo đúng không? Huống hồ từ bao giờ mà trị an lại đi gây sự với hình cảnh chứ? Lỗi đầu tiên là ở người dẫn đội bọn họ không đủ uy, xử lý không thỏa đáng, giờ tung hê khắp nơi, ngôn từ nghiêm khắc.”
Thiệu Vạn Qua vỗ trán, đúng thế, hắn bỏ qua mất cái này, e là dính tới đấu tranh thượng tầng rồi, càng nghĩ càng nản chí: “ Con mẹ nó chứ, người mình chơi nhau còn tích cực hơn cả đấu tranh với tội phạm.”
“ Biết làm sao, người Trung Quốc chúng ta chỉ thích nồi da nấu thịt, đội trưởng cũ tuy không bao giờ lôi bè kết phải, song những người rễ cỏ tự động coi mình thuộc Hứa hệ, nên dù không muốn, người ta vẫn coi ông ấy là đối thủ.”
Hiểu rồi, người ta nắm được thóp, lúc này xử trưởng Hứa mà trắng trợn can thiệp cứu người, e chỉ để lại cớ để đối phương công kích, mà nễu xử trưởng Hứa không làm gì, chắc chắn khiến nhiều người thất vọng. Trong thể chế càng lâu, biết càng nhiều càng ngán ngẩm, Thiệu Vạn Qua gọi điện cho Hứa Bình Thu báo cáo kết quả, chuyện này đáng lo là, nhẹ tay thì chẳng ích gì, mạnh tay thì gây hỗn loạn, hoàn cảnh bây giờ lấy hài lòa làm chủ đạo, bên trên không cần biết đúng sai, ai gây mất hài hòa trị người đó.
3 giờ chiều, sở công an tỉnh mở hội nghỉ chỉnh đốn kỷ luật, các cấp lãnh đạo đều nhận được thông báo.
Sở trưởng Thôi lúc này không ở trong tỉnh, thế nên do cục trưởng cục công an kiêm phó sở trưởng Vương Thiếu Phong chủ trì, không khí hội nghị rất nghiêm túc, chủ đề là điều lệ bảy điều không cho phép mà bộ vừa ban bố. Ví dụ thực tế chính là ba vị cảnh sát tới hộp đêm vui chơi. Trên hội nghị cục trưởng Vương lời lẽ đanh thép chỉ trích hành vi thương phong bại tục, yêu cầu đốc sát phải đi sâu điều tra.
Khi phát tài liệu, các vị lãnh đạo đọc từ kiểu "bóp ngực" "sờ đùi" đều bật cười thi thoảng liếc về phía Hứa Bình Thu.
“ Xử trưởng Hứa, xảy ra chuyện như thế, anh thấy sao?” Vương Thiếu Phong sau khi đề cao kỳ luật, tư tưởng đạo đức, chĩa thẳng mũi giáo vào Hứa Bình Thu:
Hứa Bình Thu cũng có chút mất mặt, hắng giọng nói:” Tôi chẳng có gì để nói, xảy ra chuyện như vậy nên giáng chức, nên khai trừ đều phải làm, không thể giữ ngựa hại bầy trong đội ngũ.”
Vương Thiếu Phong nho nhã cầm cốc trà lên, thổi một hơi, thong thả uống, mắt chẳng nhìn Hứa Bình Thu, rõ ràng hàm ý là, phạt thế còn chưa đủ đâu.
Hứa Bình Thu tiếp tục:” Là người phụ trách ban hình sự, tôi có trách nhiệm lãnh đạo, chúng tôi đang nghiêm túc nghiên cứu phương án xử lý, sau đó gửi báo cáo chính đồn lên đảng ủy.”
“ Tốt, tôi hi vọng các đơn vị đều nghiêm khắc tự tra tự chỉnh đốn, gặp chuyện tương từ không dung thứ ... Tan họp.”
Vương Thiếu Phong đặt mạnh cốc trà đi ngay, uy thế mười phần, thư ký vội vàng cầm laptop và cốc trà của lãnh đạo chạy theo.
Cả đám lãnh đạo nhìn mặt Hứa Bình Thu âm u khiếp người, ai nấy lặng lẽ rời chỗ, cả phòng hội nghị chỉ còn một người.
Lửa giận ngùn ngụt cháy trong lồng ngực không chỗ phát tiết, cho dù lên tới vị trí như ông ta vẫn tám chín phần mười chuyện không như ý. Sự tức giận này càng dày vò hơn khi không làm gì được phần tử tội phạm, một chuyện nhỏ chưa tới một ngày từ cơ sở lên thẳng hội nghị chính thức của tình, ai chẳng nhìn ra.
Tiến?
Hay là lui đây?
Hứa Bình Thu bất thình lình xé tan nát tài liệu được phát, choang một cái đập vỡ chén trà, đùng đùng nổi giận xuống lầu, gọi xe tới thẳng tổng đội đặc cảnh.
Đang thời điểm mẫn cảm như thế, hành động này của ông hiển nhiên ngay lập tức được người ta ghé tai thì thầm với nhau, đa phần xoa tay đợi xem trò hay. Khối văn phòng cái gì thiếu chứ không thiếu kẻ rảnh rỗi hiếu sự, tất nhiên có những người dã tâm, chờ đợi sự kiện thăng cấp, mong trống ra vài cái ghế, còn người biết nghĩ tới đại cục à, chỉ thở dài thôi ...
Dương Vũ Bân cười tới không kiềm chế nổi, mấy lần muốn nhịn mà không thành công, tay cầm cốc còn không vững, trong đội ngũ xảy ra chuyện như vậy, cười tới rụng răng cũng là bình thường.
“ Cười đủ chưa, Lão Dương, con mẹ nó đừng có mà đắc ý, đến lúc vác mặt tới tìm tôi, tôi cười cho ông xem.” Lão Hứa chuyến này bốc hỏa thật rồi, ăn nói như lưu manh đường phố:
“ Lão Hứa, chuyện này quá buồn cười ... Tôi nhịn không nổi ...” Dương Vũ Bân nhìn cái mặt đanh lại như thép của Hứa Bình Thu phải cố lắm mới giữ được cái miệng:” Chuyện này hết cách, bị người ta tóm gáy rồi, nói tốt vài câu cũng chẳng mở miệng nổi, ông định xử lý ra sao?”
“ Đuổi hết.”
“ Ấy, thế thì nghiêm trọng quá.” Lão Dương không cười nổi nữa, biết nghiêm trọng rồi vỗ về Lão Hứa: “ Cái chuyện này, kỳ thực có là gì to tát đâu, làm như tôi, cười một trận, mắng một trận, đá đít về viết kiểm điểm là xong. Đó đều là người thực lòng làm việc, công việc áp lực lớn như vậy phải có chỗ phát tiết chứ, cái bọn nhãi chỗ tôi uống say lên cơn là đánh nhau vỡ đầu ... Có là quái gì đâu ... Hay có kẻ giở trò sau lưng?”
“ Đương nhiên là có.” Hứa Bình Thu mặt hầm hầm:
“ À, vậy thì tôi giúp không được, ai bảo ông thế thăng mạnh như vậy, già rồi sắp nghỉ rồi lại còn định cướp ghế của bao cán bộ trẻ đang đỏ mắt đợi, người ta lại chẳng đố kỵ ...”
“ Đừng lải nhải nữa, tôi tới tìm ông giúp một việc, ông phải giúp, nếu không đừng trách tôi bắn sau lưng ông.”
Dương Vũ Bân giật nảy mình: “ Vậy ông cần giúp gì mà khẩu khí nghiêm trọng thế, mất tình cảm:”
“ Tôi cần hai trung đội.” Cơ hàm Lão Hứa siết lại, ánh mắt tàn nhẫn:
“ Hả, ông bắn tôi đi cho rồi ...” Lão Dương vò đầu, cái tên này già rồi chưa đổi nết sao, tên ngu kia lại chọc vào làm gì: “ Lão Hứa, tính kế lâu dài được không, tôi biết ông và Vương Thiếu Phong chẳng ưa gì nhau, song chuyện gì cũng phải có nguyên tắc chứ, đặc cảnh là để dùng đối phó với tình huống khẩn cấp, cần mệnh lệnh bí thư chính pháp ủy ... Giờ là thế kỷ 21 rồi, không xử lý bằng nắm đấm được đâu.”
“ Phía sở trưởng Thôi thì tôi có thể nói được, hơn nữa tôi cho anh cái cớ đàng hoàng là được, xem anh có dám không. Có kẻ giở trò sau lưng tôi, chơi nhỏ tôi không thích, đã chơi là tôi chơi lớn cho rõ trắng đen ... Lão Dương, ông cũng chẳng làm được vài năm nữa đâu, bao năm qua ông làm gì, toàn đi chặn người khiếu nại, bị người dân chửi sau lưng, đợi khi nghỉ hưu rồi, chả lẽ muốn không ưỡn lưng lên được? Con cháu hỏi chuyện cũ cũng không dám kể à?”
Lão Dương đỏ mặt, nói khó nghe thật đấy nhưng trúng tâm sự rồi, cả đời làm cảnh sát cũng phải để lại cái gì đó chứ? Nhưng tiến hay lui đây ...