Quan Trạch Nhạc vừa thấy đối phương nháy mắt ra hiệu với nhau cái gì đó, tức thì cảnh giác dọa dẫm: “ Trước khi nói nên nghĩ kỹ, đừng trách tôi không nói trước, cậu tôi là phân cục trưởng Tập Hổ Doanh, Bình Quốc Đông, tôi biết các anh là ai, muốn gây chuyện ở chỗ tôi thì phải cân nhắc phân lượng của mình, các anh là cảnh sát thì sao nào?”
“ A, chỉ có chừng đó bản lĩnh thôi à? Chưa gì đã muốn so cha so chú hả?” Dư Tội nghe câu này càng yên tâm, đây là thằng vô dụng, chỉ ra ngoài: “ Anh chơi tôi một vố, tôi trả anh một cú, anh đập bát cơm của tôi, tôi phá chỗ làm ăn của anh ... Đừng lôi cha chú ra, tôi không có, nhưng tôi có thể liều mạng.”
Cái gì? Quan Trạch Nhạc rồi rít chạy ra cửa sổ nhìn, ở ngoài sân, mấy nam tử cùng công nhân tranh chấp gì đó, nhìn có vẻ là gay gắt lắm, sắp đánh nhau rồi, nghĩ tới mấy người này giở trò, hắn nghiến răng: “ Các người chán sống rồi hay sao, có gan đợi đó, chuyện này chưa xong đâu.”
Nói rồi rút điện thoại ra.
Thử Tiêu cười: “ Báo cảnh sát hả, đã tới rồi.”
Quan Trạch Nhạc thất kinh, thò đầu nhìn, ngoài cổng công ty, còi cảnh sát đã hú vang, mấy chiếc xe cảnh sát nối nhau vào sân, trên xe lục tục một đám cảnh sát kéo xuống, quát tháo, công nhân thấy cảnh sát tới thì to gan hơn, kẻ gây chuyện thì chột dạ, hai bên bấp chấp, chân đấm tay đá ...
Thôi xong rồi, Quan Trạch Nhạc quay ngoắt lại, nhìn ba người kia thản nhiên như không, nhắn sực tỉnh, đáng lẽ không nên quay về, ngay từ lúc trở về là hắn rơi xuống hố, giờ muốn đi cũng không thể.
Vội vội vàng vàng chạy xuống, quát tháo liên hồi, bên kia đã hỗn loạn, còn ai nghe hắn nữa.
“ Cẩn thận chút đều là màn hình tinh thể lỏng đấy.”
Không nói còn đỡ, vừa noi ra, kẻ gây sự đang đánh nhau, rảnh chân đá phát vào kiện hàng, Quan Trạch Nhạc đau đớn hét lên: “ Đừng, đó là tủ lạnh, đừng đánh nữa.”
Hắn càng kêu thì hai bên càng đánh nhau tưng bừng, bốn người đánh mười mấy người mà chẳng thua kém, quyền qua cước lại, quát tháo vang trời. Công nhân ăn đòn thì giám đốc quan chẳng bận tâm, nhưng xót hàng, hắn chạy tới gần, có ba cảnh sát tới, nhưng đứng ở ngoài không dám xông vào kho.
Con mẹ nó, lúc quan trọng không thể trông cậy vào lũ cảnh sát được, nhưng giám đốc Quan chẳng lẽ lại tự mình xông vào đánh nhau, cầu khẩn: “ Đồng chí cảnh sát, các anh đã tới thì phải quản đi chứ?”
“ Quản gì?” Một cảnh sát rảnh rỗi đứng ngoáy tai như không biết chuyện trước mắt, hời hợt hỏi lại, còn thổi phủ một cục dáy tai nữa, bộ dạng rất đáng ăn đòn:
“ Nếu không tôi tổn thất lớn mất.”
“ Được, anh đã thỉnh cầu thì tôi quản.” Viên cảnh sát phất tay, Quan Trạch Nhạc trố mắt nhìn hai đội cảnh sát xông tới: “ Dừng tay, chán sống rồi sao, trời còn chưa tối đã đánh nhau nhiệt tình thế à?”
Hả, chấp tháp kiểu gì thế, chẳng lẽ đợi trời tối thì được, Quan Trạch Nhạc ê răng, thôi thì may là không đánh nhau nữa rồi, hai đội cảnh sát vào kho bất kể ba bảy hai mốt ấn xuống đất. Không phục à? Hai ba cảnh sát đánh một, vừa còng tay vừa uy hiếp, xếp quanh hàng rào sắt.
“ Đưa đi.” Viên cảnh sát cầm đầu phất tay, cả công nhân lẫn kẻ gây sự bị ấn đều vào xe cảnh sát, chậm chút là đá vào mông:
Xử lý rất nhanh gọn dứt khoát, thấy đi quá nửa rồi, Quan Trạch Nhạc cuống lên: “ Này này đồng chí, sao bắt cả người của chúng tôi thế?”
“ Các anh cũng đánh người ta mà.”
“ Là do họ tới công ti tôi gây sự.” Quan Trạch Nhạc khom người, biết tiểu quỷ khó dây, đang tính nên đấm mồm đấm miệng cho đám cảnh sát kia một ít không:
“ Phì.” Một người bị cỏng nhổ nước bọt vào mặt Quan Trạch Nhạc:” Hàng tôi gửi các người bị vỡ, lại không bồi thường, mẹ cha lũ gian thương.”
Công nhân nghe thế nổi điên:” Mày gửi cái nồi cát, vỡ cái gì?”
“ Cả thùng toàn là đồ vỡ nát, định vu bọn tôi à?” Công nhân khác cũng quay sang tranh cãi:
“ Chết mẹ chúng mày đi.” Người gây sự tung chân đá, á, thằng chó, trúng trym rồi, thế là lại lao vào đánh nhau, cảnh sát lại ra tay, hai bên đùn đùn đẩy đẩy lên xe.
Nào là chửi bới, nào đánh nhau, nào bắt người, chả ai để ý tới giám đốc Quan, giám đốc Quan chạy theo nói mãi, nhưng ra ngoài một cái, toàn thân cứng đờ, năm chiếc xe cảnh sát đã đưa người đi, chẳng biết từ khi nào có hai mấy cái xe nữa đỗ quanh, tất cả đang nhá đèn. Cảnh sát túm năm tụm ba trò chuyện ngó nghiêng, hắn biết xong rồi, người ta dằn mặt mình đây mà, vội vàng chạy về.
Lúc này ba vị khách đang thong thả đi xuống, Quan Trạch Nhạc tức tới mặt trắng bệch, muốn chửi mà không nói được câu nào.
Hắn hơi chột dạ, trắng trợn tới phá kho hắn, không có tí vương pháp nào.
“ Ông chủ Quan, trừng mắt không giết được ai đâu, miễn đi.” Thử Tiêu khinh bỉ:
“ Chuyện này các người đợi đó, tôi liều luôn.” Giám đốc Quan đe dọa:
“ Dọa không giết được ai, chuyện này liên quan gì tới chúng tôi? Công nhân với khách đánh nhau cơ mà.” Dư Tội thản nhiên:” Có điều hình như tôi quen mấy người kia, nhắc anh, đều là mấy tên nghèo nát, có kiện ra tòa thị họ cũng không bồi thường được đâu.”
“ Các, các người quá đáng lắm rồi.” Quan Trạch Nhạc nhìn kho tan hoang, khóc không ra nước mắt:
“ Đã bảo không liên quan tới chúng tôi mà, anh làm sao thế hả?” Du Phong u oán, bộ mặt đê tiện, giờ hắn giác ngộ rồi, làm tiện nhân đúng là sướng thật:
“ Tôi tôi tôi ... Tôi không để yên đâu, các người đợi đợi đợi ...” Quan Trạch Kiệt nói không lên lời:
“ Thế mới là nam nhân, tôi chỉ sợ anh sợ vỡ mật rồi.” Du Phong đi đầu khen:
“ Đúng thế, anh một cục đá, tôi một cục đá, hai bên ném nhau vỡ đầu chơi.” Thử Tiêu mặt hung hăng dọa dẫm:
“ Không sợ nói với anh, trong số người quen của tôi, một nửa là cảnh sát, một nửa là cảnh sát bị khai trừ, muốn chơi, tôi chơi chết luôn.” Dư Tội khoe bạn bè:
“ Cho 24 tiếng, nôn tiền ra, nếu không tự làm tự chịu.” Du Phong lần đầu làm kẻ ác, tuy uy phong chưa đủ vẫn khiến Quan Trạch Nhạc sợ hãi lùi mấy bước:
Ba người nghênh ngang rời đi, ra ngoài Dư Tội chắp tay một vòng các anh em tới trợ uy, Thử Tiêu càng toe toét chào người này người khác, phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, đội chống tội phạm đường phố, đại đội hai, đội ba, mỗi nơi tới vài xe thôi cũng đủ thanh thế rồi.
Tức thì xe cảnh sát hú còi kinh động cả phố, giống diễu võ dương oai lần lượt rời đi, Quan Trạch Nhạc sớm chạy mất dép.
Mấy người gây chuyện là Dương Khương, còn cảnh sát bắt người là phân cục ba, quân của Tôn Thiên Minh, người bị Dư Tội lấy mất cái xe, toàn quen biết hết, không đáng ngại.
Trong cái kho đỏ nát, giám đốc Quan mặt đưa đáp cầu viện:
“ Cậu ơi ... Bọn chúng dẫn theo một đám người tới đập nát kho của cháu, không còn ra gì nữa rồi ... Báo cảnh sát ạ? Cháu chưa báo đã tới mấy chục xe, bắt hết cả công nhân của cháu ... Đơn vị nào ạ? Cháu không rõ ... Cậu ơi thế này cháu làm ăn ra sao?”
Đúng là không thể làm ăn nữa rồi, ra tới cửa thì đám khách hàng đã tụ tập lại, nhìn nhà kho tan tành, không ai nói gì, xoay người bỏ đi, thái độ lạnh lùng đó còn đáng sợ hơn cả bị chửi bới đánh đập, giám đốc Quan ngồi bịch xuống đất ...
Chỉ là lúc này hắn chưa biết mình dây dưa vào loại người thế nào, đây mới chỉ là khúc dạo đầu nho nhỏ mà thôi, như người ta hay nói, trò hay còn ở đằng sau…