Lý Mân cầm di động, đã nhận được tin nhắn của Du Phong, khẽ gật đầu với Tiêu Mộng Kỳ.
Lúc này bọn họ ở quán cà phê Thượng Đảo, bọn họ phải tìm mấy tiếng mới thấy Lộ Đình Đình, ngồi đây cả tiếng rồi, Lộ Đình Đình đối diện với hai nữ cảnh sát muốn quản cả cuộc sống riêng của mình tất nhiên là mặt mày khó coi, chỉ muốn đi.
May mà kịp rồi.
Lộ Đình Đình lên giọng: “ Này hai cô, định hạn chế tự do của tôi đấy à?”
“ Không, chúng tôi chỉ muốn tìm cô nói chuyện, xem có khả năng hòa hoãn không ...” Lý Mân lòng khinh bỉ, nữ nhân đổi lòng như cái tháp đổ, dựng lên sao nổi nữa:
“ Tôi nói thẳng, khỏi ... Tôi còn có việc, không tiếp hai cô nữa.” Lộ Đình Đinh xách túi lên, màu xanh nhạt, phối hợp trang phục nhẹ mùa thu, vóc dáng yểu điệu, cũng có thể coi là mỹ nhân, bảo sao Lão Tào lưu luyến mãi không buông bỏ được:
Tiêu Mộng Kỳ gọi: “ Cô Lộ, vội cái gì, chúng tôi vừa có được chân tướng, cô nhất định muốn biết.”
“ Các người thật rảnh rỗi, thăm dò đời tư người ta, hay ho lắm à?” Lộ Đình Đình đanh đá chỉ tay mắt Tiêu Mộng Kỳ:
“ Đúng là chẳng có gì hay, nhưng tôi không muốn nhìn một người chị em nhảy xuống hố, cô căn bản không biết Quan Trạch Nhạc là cái loại gì.”
“ Lại thế nữa, nói xấu người ta sau lưng, cảnh sát các cô không còn biết giới hạn nữa à?” Lộ Đình Đình khinh miệt:
“ Cho cô biết công ty của Quan Trạch Nhạc liên tục hai năm liền thua lỗ, nếu không nhờ mảnh đất lên giá thì đã lỗ hộc máu rồi, cô đầu tư tiền vào đó, quá nửa là bị hắn dùng trả các khoản nợ.” Lý Mân đem thông tin đào sới được ra nói: “ Tình cảm của hai người kiến lập trên tiền đấy.”
“ À, giờ lại dạy tôi chuyện làm ăn, vậy cho cô biết, dù tôi có lỗ cũng vui lòng, vừa ý chưa?” Lộ Đình Đình khiêu khích:
Nữ nhân này hết thuốc chữa rồi, Lý Mân thống khổ nhắm mắt lại, cùng là phận nữ nhân, cô không hiểu sao lại làm thế.
“ Là nữ nhân, mất tiền không đáng tiếc, mất cả tình cảm không đáng.” Tiêu Mộng Kỳ thong thả nói: “ Vừa rồi đồng nghiệp của chúng tôi cũng tiếp xúc với Quan Trạch Nhạc, muốn tìm đường giải quyết chuyện này.”
Lộ Đình Đinh hất thẳng cốc cà phê vào mặt Tiêu Mộng Kỳ: “ Vô sỉ.”
Hất xong cô ta hối hận, dù sao đối phương là cảnh sát, sợ là mình chuốc lấy phiền toái rồi.
Tiêu Mộng Kỳ giữ Lý Mân đang định đứng dậy, rút tờ khăn giấy ra, chậm rãi lau mặt, đặt di động lên bàn, bấm nút.
Có giọng nói truyền ra.
"Vậy chuyện Lão Tào, anh không định để cho người ta đường lui à, cả nhà họ chẳng dư giả gì, phấn đấu bao năm mới có được cái công ty, anh dụ dỗ được bạn gái của anh ấy đó là bản lĩnh của anh ... Nhưng ít nhiều phải để người ta một chút "
"Cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng ... Lộ Đình Đình là đối tác của tôi, chuyện của cô ta liên quan gì tới các anh."
" Đừng cố tình chọc giận tôi, Lộ Đình Đình thích thế, các anh làm được gì, cô ấy muốn đầu tư cho tôi, muốn hợp tác với tôi, tôi miễn cưỡng lên giường với cô ta vài lần, giao dịch thôi, có phạm pháp gì đâu?"
"Không phải cô ấy muốn, cô ấy và Lão Tào tình cảm sâu nặng, nhất định là anh dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp."
"Tôi thấy loại người như anh chỉ biết dùng thủ đoạn vô sỉ uy hiếp nữ nhân thôi."
"Sai, nữ nhân à, chỉ cần được thỏa mãn trên giường thôi là sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Lão Tào ở phương diện này rõ ràng không xong, nếu không bạn gái đã chẳng ngoại tình."
"Vậy là anh lừa dối tình cảm của người ta, tôi không tin anh cười cô ta."
" Cái này thì đúng, ai dám cưới cái loại lẳng lơ đó làm vợ chứ, chú em này, chuyện nam nữ không tồn tại vấn đề ai lừa ai, lên giường đều là cam tâm tình nguyện thì sao gọi là lừa."
Dù đã biết trước không có lời lẽ gì hay ho, hai cô gái không ngờ tên kia là thứ khốn nạn trở tráo như thế, Lộ Đình Đình nghe tới đoạn " loại lẳng lơ" thì tái mặt, định giật lấy di động đập vỡ, Lý Mân đề phòng trước thu lại, Lộ Đình Đình mất kiểm soát hét chói tai: “ Lừa đảo, lừa đảo ... Các người không kẻ nào tốt.”
Động tĩnh lớn như thế làm nhân viên quán chạy lên, Tiêu Mộng Kỳ đi ra nói nhỏ, không sao đâu, thất tình thôi, chúng tôi đi ngay, vừa dứt lời Lộ Đình Đình vừa khóc vừa bỏ chạy.
Tàn nhẫn, chân tướng này e không ai tiếp nhận nổi, Tiêu Mộng Kỳ nhìn cổ áo dính cà phê có chút bực bội, Lý Mân thì hào hứng chạy tới: “ Còn chuyện này nữa, muốn biết không?”
“ Chuyện gì?”
“ Bọn họ dẫn người tới công ty Quan Trạch Nhạc đập nát hết hàng hóa rồi, lần này hắn đền sạt nghiệp ... Ha ha, thật sảng khoái, ôi, sao giờ tôi mới nhìn ra, Dư Tội đúng là nam tính, nói được làm được, ngầu chết thôi.” Lý Mân nắm chặt tay, hai mắt phát sáng, rõ ràng rất khao khát chuyện vi phạm kỷ luật này:
Tiêu Mộng Kỳ vỗ đầu, cứ tiếp tục như thế cái tiểu tổ chi viện này thế nào cũng bị Dư Tội biến thành tập đoàn tội phạm, cô không hiểu nổi, mấy người kia đều có học vấn cao, tri thức cao, sao lại bị Dư Tội làm ảnh hưởng như thế.
Vừa mới lên xe, Tiêu Mộng Kỳ đã vội vàng liên hệ với Dư Tội, sợ y lên cơn kéo cả tới Chanh sắc niên hoa, chưa kịp làm gì thì hai chiếc xe tổng đội đã phóng về phía cô.
“ Chuyện gì thế?” Lý Mân khẩn trương hỏi:
“ Lớn chuyện rồi.” Xe đỗ lại bên xe Tiêu Mộng Kỳ, Sử Thanh Hoài chạy tới gõ cửa sổ, Tiêu Mộng Kỳ hạ cửa kính xuống, có chút xấu hổ: “ Chính ủy Sử, anh biết tin thật nhanh.”
“ Xuống xe, nhiệm vụ khẩn cấp.” Sử Thanh Hoài rất nghiêm túc chứ không luôn có cái vẻ lấy lòng cô như mọi khi nữa:
Lý Mân xuống xe ngay, Tiêu Mộng Kỳ ở trên xe nói:” Tôi không thuộc tổng đội hình sự, tôi về đơn vị ... À không tối rồi, tôi phải về nhà.”
“ Lệnh của tổng đội trưởng Dương Vũ Bân.” Sử Thanh Hoài nói thêm, trong lòng hắn đang hết sức tức giận, tiểu tổ chi viện này là tâm huyết mười năm của hắn. Dư Tội, không cả Thử Tiêu, hai người này ngay từ đầu đã không đủ tư cách rồi, quả nhiên là không sai, đúng là con ngựa hại bầy, chuyện này dù qua đi, hắn cũng không thể để hai người đó tiếp tục ở lại nữa:
Tiêu Mộng Kỳ hậm hực xuống xe đi lên chiếc việt dã, xe của cô bị một người khác lái đi.
Cùng lúc đó một chiếc xe taxi biển số 10987 ở đường vành đai bị ba chiếc xe đặc cảnh ép vào lề, lái xe run bần bật, tưởng mình chở nhầm ba tên tội phạm truy nã, vội vàng đạp cửa xe bỏ chạy la hét: “ Không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi, tôi không quen họ.”
Một đặc cảnh ngăn hắn lại, hai người đi tới gõ cửa sổ, không ngờ là người quen: “ Xuống xe đi anh Tiêu.”
Thì ra Trương Khải, từng cộng tác với nhau ở Thâm Quyến, thái độ khách khí song dứt khoát: “ Cả anh hùng Dư nữa, tổng đội trưởng của chúng tôi có lời mời.”
Thế là hết chạy, Dư Tội đoán Sử Thanh Hoài truy theo tín hiệu di động, chuyện đập công ty người ta sợ không dấu nổi. Ba người bực tức đi xuống, đặc cảnh mời lái xe về trả tiền, lái xe vừa được buông ra đã chạy mất.
Ba người kia vừa lên xe cửa đóng sầm lại, Thử Tiêu yếu bóng vía giật nảy mình:” Chúng tôi bị bắt à?”
Dư Tội đá một phát: “ Bắt cái gì, chúng ta có làm gì đâu?”
“ Này Trương Khải, chuyện gì thế?” Du Phong cẩn thận hỏi:
“ Các anh mà không phối hợp, tổng đội trưởng nói có thể áp dụng mọi thủ đoạn.” Trương Khải và mấy đặc cảnh nhìn chằm chằm không rời.
Tim đập gia tốc, cửa đóng lại, trong xe tối om om.