Bắt được mười lăm người, 11 công nhân, 4 kẻ gây sự, những người này tới đội hình sự vẫn cãi nhau tưng bừng. Vốn là chuyện nhỏ, bên kia tới lấy đồ, nhưng đồ bị vỡ, hai bên tranh chấp, mười mấy công nhân đánh bốn người, có vẻ bên công nhân ỷ đông hiếp ít rồi, chỉ là khi Tôn Thiên Minh nhìn một cái nhận ra người quen, hiệp cảnh của đội chống trộm cắp trước kia.
Là đội trưởng hình sự, hắn hiểu ngay, có người xúi bẩy gây chuyện rồi, chắc chắn là ân oán riêng.
Trong khi Tôn Thiên Minh không biết phải xử lý ổn thỏa chuyện này thì đột nhiên có chuyện, hai chiếc xe đốc sát tới thẳng đại đội ba, đốc sát mũ trắng xuống liền một lúc mười ngày, tuyên bố tạm dừng tra hỏi, tất cả người tham gia xử lý ẩu đả tập hợp.
Tôn Thiên Minh choáng váng, vội giải thích, bọn họ chỉ thuận đường đi qua, tiện thể ngăn cản vụ ẩu đả.
“ Khỏi cần giải thích, đại đội ba các anh vươn tay quá xa rồi đấy.” Đốc sát không nể mặt, phong tỏa lối ra vào, bắt đầu điều tra:
Cùng lúc đó đại đội chống tội phạm đường phố, phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, đại đội hai đều nhận được thông báo khẩn cấp, yêu cầu hiệp trợ điều tra những chiếc xe cảnh sát vào lúc 17 giờ chiều nay dùng xe phi công vụ, nghe nói có 24 cái.
Hiệu suất cơ quan công an đôi khi kinh người lắm, thông báo đưa ra không lâu đã có đốc sát tới đơn vị dính líu, tới kiểm tra hiện trường, cảnh sát liên quan lần lượt bị cách ly. Cả tổng đội hình sự cũng có đốc sát tới, muốn tra chuyện đám cảnh sát viên Dư Tội ra vào chốn giải trí, đe dọa thương nhân.
Khi trời tối, sự kiện ở công ty hậu cần đã bị phóng đại vô hạn, nói là cảnh sát báo thù, đe dọa thương nhân chân chính, hành vi vô cùng ác liệt, không những đốc sát, toàn bộ dân cảnh phân cục Tập Hổ Doanh cũng đi khắp nơi tìm kiếm tung tích Dư Tội. Cả Cường ca của hộp đêm Chanh sắc niên hoa cũng té nước theo mưa tuyên bố với trong giới, Quan Trạch Nhạc là huynh đệ của hắn, ai tìm được kẻ gây sự Dư Tội, thưởng 1 vạn ...
Khi đó đến Dư Tội còn chả biết mình ở đâu nữa là, khi xe dừng lại, cửa mở ra, còn tưởng tới nơi rồi, ai dè Lý Mân và Tiêu Mộng Kỳ bị nhét lên xe, hỏi cũng không biết chuyện gì, ai nấy căng thẳng ngồi trong không gian kín bưng, cả cái khoang xe chỉ có lỗ thông hơi to bằng bàn tay.
Thử Tiêu bám vào cái lỗ đó nhìn một lúc báo cho mọi người: “ Chúng ta đang đi vào núi.”
Xung quanh Đại Nguyên thì toàn là núi, nói thế cũng chẳng cung cấp thêm được thông tin gì, Lý Mân hơi sợ: “ Không phải bên trên nổi giận đuổi hết chúng ta chứ?”
“ Đuổi thì đuổi, sợ cái gì, Chị Béo, chúng ta mở công ty, tôi làm kế toán, Lão Tào làm tổng giám đốc, chị làm cố vấn kỹ thuật, chúng ta kinh doanh sản phẩm điện tử, còn sợ không sống được à?” Du Phong là tên lúc nào cũng tính xa: “ Chỉ mấy năm là chúng ta phất lên rồi ấy chứ.”
“ Thế tôi thì sao?” Thử Tiêu không nghe thấy tên mình thì hỏi vội:
“ Cậu và Dư Tội đi khuân vác.”
Trong xe cười rộ lên, tâm tình mọi người thả lỏng không ít, Tiêu Mộng Kỳ giải thích với mọi người:” Chắc là nhiệm vụ giả, lấy cớ đưa chúng ta đi phá án tránh sóng gió thôi, mọi người đừng lo ... Tôi nói này Dư Tội, anh bừa bãi quá rồi đấy, sao có thể kéo người đi đập công ty người ta, chẳng phải cho họ cái cớ à?”
“ Tôi không ra tay.” Dư Tội nhún vai:
“ Thực sự không ra tay.” Du Phong quả quyết:
“ Không đúng tới dù chỉ một ngón tay.” Thử Tiêu bổ xung, còn giơ ngón tay ngắn ngủn nần nẫn thịt lên minh họa:
“ Thế là ai?” Tiêu Mộng Kỳ tức lắm, từ lúc gặp người này là cuộc đời cô đi vào ngã rẽ khó lường, phấn đấu bao năm mới có cơ hội lên vị trí có thực quyền, không còn là nhân viên bên rìa nữa, vậy mà gặp phải chuyện như vậy:
“ Không biết.” Dư Tội trả lời tình bơ như không:
“ Anh thôi đi, có phải cái đám bán lương thực không, người cũ của đội chống trộm cắp ấy, tôi biết thừa.” Tiêu Mộng Kỳ thông minh gần như đoán ra được chân tướng:” Dư Tội, anh nghĩ mình là người trong giang hồ chắc, anh quá tin tưởng vào nghĩa khí bạn bè rồi, thứ đó không phải lúc nào cũng hiệu quả đâu, nếu bên trên làm thật, đốc sát xử lý họ chỉ mất vài phút, một người tiết lộ ra anh dẫn người đi kiếm chuyện, anh không cần từ chắc nữa, đợi truy cứu pháp luật đi.”
“ Chả hiểu cô nói gì, trí tưởng tượng của cô thật phong phú … Còn nữa, cái đó không phải là nghĩa khí, cái đó gọi là vinh dự của cảnh sát, họ không bảo vệ tôi, họ bảo vệ vinh dự của mình.”
“ Anh mà cũng biết cái gọi là vinh dự đó à?” Tiêu Mộng Kỳ khinh bỉ, ai có thể nói câu đó chứ Dư Tội nói thì đừng hòng cô tin:
“ Tôi biết, hơn nữa còn biết rất rõ, bất kể cảnh sát nào từng xông pha tuyến đầu trực tiếp đối diện với tội phạm đều có cảm giác vinh dự và kiêu hãnh này, nó không phải là thứ vinh dự giả dối mà đám lãnh đạo lấy ra lừa anh em phía dưới bán mạng cho họ hưởng công.” Dư Tội chối tới cùng, y có khác nào tội phạm lâu năm, muốn cậy miệng khó lắm: “ Lãnh đạo Tiêu, cô bị quan liêu hóa rồi, không hiểu đâu.”
“ Anh đợi mà xem.”Tiêu Mộng Kỳ bị chỉ trích tức lắm:
Dư Tội thì cứng đầu rõ rồi, nhưng Du Phong thì hỏng, phạm tội lần đầu, hơi non gan, chủ động phân trần: “ Hôm qua Lão Tào uống say chúng tôi mới biết, anh ấy đi tìm thằng kia nói chuyện, cô biết sao không, bị hắn tát cho ... Đã thế còn có người khuyên nhịn đi, cậu người ta là phân cục trưởng, người ta quen cả hai giới hắc bạch ... Mọi người bảo chúng tôi phải làm sao? Để Lão Tào cứ suy sụp thế à?”
Tiêu Mộng Kỳ nghe vậy cũng thở dài, xung quanh cô toàn đám nam nhân thô lỗ, sao không hiểu cảnh sát máu nóng hơn người thường nhiều, mấy ai nhịn được: “ Nhưng phải khéo chút, giờ tất cả lún vào rồi.”
Lý Mân nắm chặt tay: “ Quá đáng lắm rồi, chúng ta ở tiền tuyến đối diện với tội phạm hung hãn giết người không ghê tay, vậy mà chúng còn sợ chúng ta, thế rồi trở về phải sợ một thằng cháu cục trưởng à?”
“ Không sợ, cứ bám lấy hắn, chân đất sợ bọn đi giày à?” Thử Tiêu cũng vì chuyện này mà đổi thái độ:
Song có điều đây là cách lưỡng bại câu thương cái giá chỉ e là mọi người gánh không nổi ... Xe đi càng lúc càng xa, trời ngày càng tối, ngoài cửa sổ chỉ còn một mảnh tối om, không biết đi đâu, không biết đường ở hướng nào ...
Xe đi thêm nửa tiếng rồi dừng lại, mọi người đều hồi hộp đợi chuyện sắp tới.
“ Dư Tội, xuống xe.”
Cửa mở ra, có người quát, trời quá tối không rõ là ai, trong khoang xe Dư Tội khom người đi xuống, Thử Tiêu muốn đi theo nhưng bị chặn lại.
Rầm, cửa vừa mở một cái đóng lại ngay, không khí lành lạnh bên ngoài vừa ùa vào bị ngăn cảnh, cả ô cửa sổ nhỏ nhất cũng bị khóa nốt. Không biết đi bao lâu, sớm mất phương hướng, Dư Tội kéo khóa đứng bên đường đái, cười nhạt:” Làm ra vẻ thần bí.”
Đường cấp hai lồi lõm, bêm đường bạch dương, cây hòe, cùng đằng xa thấp thoáng bóng dáng núi, Dư Tội biết vẫn ở Đại Nguyên, chỉ đi loanh quanh thôi. Đái xong Dư Tội nghênh ngang đi lên chiếc việt dã đã mở sẵn cửa, chỗ ngồi chả thoái mái gì, đây là loại xe thời chiến, được cái chạy khỏe cùng không gian rộng rãi.
“ Lên đường.” Trong bóng tối có người ra lệnh, xe lại lên đường:
Là lão già đó, Dư Tội chẳng bất ngờ, có thể chặn đường họ giữa đường còn ai được nữa, đặc biệt còn làm cả Tiêu Mộng Kỳ ngoan ngoãn nghe lời chẳng mấy người làm được.