“ Chúng ta lâu rồi chưa giao lưu, sắp đưa cậu ra ngoài rồi, đường còn rất xa, có hứng thú giao lưu một chút không?” Hứa Bình Thu chủ động đưa thuốc lá tới, giọng rất ôn hòa:
“ Khó khăn lắm mới cai được.” Dư Tội lẩm bẩm, cai thuốc cũng gần năm rồi, nhưng lúc này y cũng cần một điếu thuốc làm dịu thần kinh, vừa hút thuốc vừa nói: “ Chúng ta nói chuyện không hợp đâu.”
Hứa Bình Thu cười ha hả: “ À, tại tôi dùng từ không chuẩn xác rồi, vậy nên nói là khai báo mới đúng, từ hôm qua tới giờ cậu làm nhiều chuyện ngu xuẩn lắm đấy.”
Dư Tội liếc một cái qua vai Lão Hứa, hàm cảnh đốc sáng dập dờn, chả buồn nói, cấp bậc cách nhau quá xa, cơ bản chẳng phải cuộc nói chuyện công bằng. Chỉ là không thể không suy đoán dụng ý của lão già này, nắm được thóp của mình, lão ta sẽ làm gì đây?
Hứa Bình Thu chẳng hi vọng Dư Tội thành tâm thành ý nhận lỗi, đợi mãi không thấy trả lời, thở dài: “ Vậy nghe tôi đánh giá sự kiện này nhé, Tào Á Kiệt chẳng hề vô tội, mấy năm qua cậu ta dựa vào phân cục phát tài, vốn chẳng chuyện vinh quang gì, chuyển hết tài sản dưới tên một nữ nhân là chỗ thông minh của cậu ta. Đáng tiếc con người ta luôn thua vì sự thông minh của mình .... Nữ nhân đúng là thứ họa hại.”
Dư Tội hừ một tiếng, mặc ông ta biểu diễn, nếu bảo Lão Tào không vô tội thì cảnh sát chẳng mấy ai trong sạch, đám lãnh đạo còn thối bằng mấy, cả Lão Hứa này cũng thế thôi.
“ Thôi không nhắc chuyện cậu ta nữa, Quan Trạch Nhạc là tên gian thương tiểu nhân, lừa tiền lừa sắc, tính cách có phần giống cậu.” Hứa Bình Thu cố tình kích thích:
Vẫn không có phản ứng gì, Dư Tội mắt hướng ra cửa sổ tựa như chẳng hề nghe thấy.
“ Nửa đầu chuyện này khả năng là trùng hợp, các cậu hẹn hắn, chắc hắn muốn chơi xấu một chút, cho các cậu bẽ mặt thôi ... Không ngờ chuyện này có kẻ khứu giác nhạy bén phát hiện ra. Dư Tội, cậu chắc thừa hiểu nhiều người không ưa cậu thế nào … nên các cậu thành quân cờ tuyệt vời cho người ta lợi dụng.”
Dư Tội biết, chắc là một tên nào đó muốn lấy lòng Vương Thiếu Phong nên vội vàng báo lên, nên thành lớn chuyện, bị thứ tiểu nhân đó trả thù thôi, chẳng lạ gì, chỉ là có điều không hiểu: “ Cờ gì?”
“ Thành quân cờ cho người nội bộ công kích lẫn nhau, một hình cảnh công lao vô số, vén màn lộ ra bộ mặt thật là kẻ vô sỉ, hạ lưu, ra vào chỗ dâm uế, dính líu XHĐ, sự tương phản đó không thấy có tính hí kịch à?”
“ Vốn ra vào chốn giải trí đã cho cậu nếm đủ rồi, cậu giỏi lắm, còn dẫn người đi đập công ty của người ta, đang cửu tử nhất sinh bị cậu biến thành thập tử không có lấy một phần sống nào. Rồi cậu kéo cả Lưu Tinh Tinh, Lâm Tiểu Phượng cùng đám bạn bè của Thử Tiêu vào tới trợ uy, dùng đám hiệp cảnh bị khai trừ của đội chống trộm cắp gây sự chứ gì ...” Lão Hứa nói tới đó vung tay, chửi tục:” Con mẹ nó, tôi chỉ muốn tát cho cậu một phát, cậu hại bao nhiêu người rồi? Gặp chuyện người ta muốn xử lý sao cho êm, cậu thì hay quá, chỉ thích xé toạc ra, giờ kéo cả người không liên quan vào, đó là thứ nghĩa khí mà cậu vẫn tôn sùng à?”
Dư Tội không nhúc nhích, không phản ứng, căn bản không bị mấy lời lẽ đó làm dao động.
Hứa Bình Thu thu tay lại cười lớn: “ Có tiến bộ đấy, trấn định hơn trước kia nhiều ... Chỉ là nhất thời nóng đầu làm một chuyện ngu xuẩn thì còn hiểu, ngu tới không cần mạng nữa thì làm sao để người ta hiểu cậu đây?”
“ Tôi không mong ai có thể hiểu, tôi cần kết quả là được, đừng hòng có chuyện có kẻ chơi tôi một vố, sau đó mong tôi cúi đầu nhận lỗi.” Lão già này không giống Tiêu Mộng Kỳ, dấu không nổi, Dư Tội chẳng buồn dấu:
“ Nếu hôm nay tôi không kịp thời phái người ngăn cậu lại, cậu còn định làm gì?” Hứa Bình Thu đột nhiên hỏi:
Dư Tội thản nhiên: “ Hết, tôi chỉ dọa hắn thôi.”
“ Thế thôi?”
“ Thế thôi.”
Hứa Bình Thu chợt ngả người về phía trước nhìn thẳng vào mắt Dư Tội, rống lên:” Láo toét, nếu hết rồi thì cảnh sát Dương Đầu Nhai, huyện Cổ Trại lặng lẽ lên thành phố làm gì, nhưng hơn 20 người, cậu giỏi thật, điều động lực lượng vượt địa bàn còn nhanh hơn cả tôi.”
Ái dà, nước bọt, nước bọt, bắn hết vào mặt người ta rồi, hôi kinh, cái lão già vô văn hóa này, Dư Tội tức tối, chiêu hiểm nhất bị lão ta phá rồi.
“ Cậu nghĩ mình làm thần không biết quỷ không hay chắc, cậu đưa họ tới thành phố làm gì?” Hứa Bình Thu điên lắm, cứ để chuyện phát triển như thế, nửa số cảnh sát thành phố bị kỷ luật mất:
“ Chả làm gì cả, tôi mời họ ăn uống, lâu ngày không gặp, liên hoan một bữa, có vấn đề gì sao?” Chuyện chưa xảy ra, Dư Tội đời nào chịu nhận, huống hồ còn đang tức đây, bước sau không thực hiện thì chuyện làm trước đó vứt đi hết:
“ E không phải, để tôi đoán nhé, cậu định trực tiếp nhắm vào Chanh sắc niên hoa, bắt tại trận ai đó, làm lớn chuyện lên ... Dù không bắt được tại trận thì cũng gây ra hiểm nghi, đúng không cảnh sát Dư? Cậu định làm gì, nhét thuốc phiện vào người chúng à? “ Chuyện đương nhiên là thế như câu làm quan là ắt sẽ tham, làm cảnh sát ắt sẽ bẩn, tư duy u ám thì Lão Hứa cũng chả kém ai, bĩu môi khích bác: “ Dám làm không dám nhận à?”
Dư Tội cũng bĩu môi đáp trả:” Có gì mà không dám nhận, hộp đêm là chỗ chứa ma túy mại dâm, còn cần tôi hãm hại ai à? Chọc tổ ong cho nó loạn lên thôi, loạn rồi thì cây đổ đàn khỉ tan, tan rồi thì đối phó dễ lắm ..”
Hứa Bình Thu ngạc nhiên nhìn Dư Tội nói với giọng khinh bỉ, nghiến chặt răng:” Tôi biết cậu không phục, trong lòng cậu luôn có ngọn lửa âm ỉ suốt từ khi vào đội ngũ cảnh sát này, lỗi đó là do tôi, nhưng cậu không nên làm thế chứ! Cậu dùng sự tín nhiệm của bạn bè chiến hữu với cậu, vì phẫn nộ cá nhân mà dồn họa vào hiểm địa? Cậu thấy đó là nghĩa khí à, đó là vô sỉ.”
“ Tôi vô sỉ à? Là tôi đuổi một đám anh em hiệp cảnh bất chấp họ sống chết, hay là tôi đã trơ mắt nhìn có kẻ đâm anh em mình tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, tôi hay ông? Anh em chúng tôi ra ngoài mấy tháng liều chết bắt tội phạm, có ai kêu ca hay vươn tay xin tổ chức cái gì không? Vậy mà rốt cuộc Lão Tào nhận được cái gì, vài lời khen vô nghĩa, thế đã đành đi, nếu là người trên thương trường, Lão Tào thua trí người ta đáng đời thôi. Nhưng cái thằng kia, không có người tổ chức chống lưng, thằng chó má kia dám làm thế à? Đừng tưởng tôi không biết, Chanh sắc niên hoa có người tổ chức chống lưng đằng sau, phân cục Tập Hổ Doanh có vấn đề, lần trước chuyện ở hiệu bán xe cũng là do chúng tới tra xét, có kẻ muốn đẩy tôi vào chỗ chết.” Dư Tội hung hăng đáp trả: “ Ông biết kẻ đó là ai, ông cũng biết kẻ đó làm gì, vậy ông dám chỉ mặt kẻ đó chửi vô sỉ không?”
Hứa Bình Thu nghe Dư Tội nói chỉ lắc đầu liên tục: “ Cậu đã biết thế thì càng không nên kích động, mạng lưới quan hệ này lớn hơn cậu nghĩ, nó có thể không chỉ nhắm vào cậu mà còn toàn bộ người liên quan tới cậu, cậu khiến họ rơi vào cảnh tiến thoái lương nan, vì một người lại làm ảnh hưởng tới vô số người khác, đó là điều cậu muốn à.”
Dư Tội hậm hực tương một câu: “ Cái nghề chó chết này, ai bị đuổi sớm là may người đó đấy.”