Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 676 - Q5 - Chương 159: Thêm Dầu Vào Lửa. (1)

Q5 - Chương 159: Thêm dầu vào lửa. (1) Q5 - Chương 159: Thêm dầu vào lửa. (1)

Lão Hứa rất đau đầu, cuộc nói chuyện này không biết tiêu tốn bao nhiêu tế bào não của ông ta, cái thằng nhãi này, ông ta rất muốn cho vài cái tát, thế nhưng cách này có thể làm với bất kỳ ai, không thể làm với Dư Tội. Trước giờ ông ta làm sai, cho nên nói Dư Tội như thế này có lỗi không nhỏ của ông ta, lần này ông ta không thể phạm vài sai lầm cũ được nữa, hết sức nhẫn nại nói: “ Cậu chưa nghĩ tới chỗ xấu nhất đâu, người mình ra tay với nhau còn ác độc hơn kẻ địch, cho cậu biết, đốc sát thành phố đã vào tất cả đơn vị có dính líu, đang tra hỏi chuyện chấp hành nhiệm vụ hôm nay, không bao lâu nữa họ sẽ có tư liệu, cậu sai người đe dọa thương nhân, đập phá kho hàng sẽ nghiêm túc xử trí .... Đốc sát tỉnh đã đợi ngoài túc xá của cậu ở tổng đội rồi.”

“ Tưởng tôi không đoán ra được sao, nếu ông không ngăn cản tôi thực hiện bước cuối cùng thì chẳng bao lâu nữa chúng lo chùi đít còn không xong, nói gì tới hại người, tôi không tin khi tất cả bung bét lên đám lãnh đạo không phải gánh trách nhiệm ....” Dư Tội hô hấp nặng dần, y biết chứ, chỉ cần chuyện đủ lớn đủ loạn, kéo đủ số đông cuốn vào, sẽ dẫn tới thứ đám lãnh đạo luôn sợ là ảnh hưởng xấu, khi đó không thể không tra bất thường từ đầu, vì sao chuyện nhỏ lại mau chóng thăng cấp như thế, kẻ gây chuyện sẽ ăn đủ, số đông sẽ được xoa dịu. Lão già này làm hỏng hết tính toán của y, nghiến răng: “ Cùng lắm cá chết lưới rách.”

Cái đó cũng tính tới rồi, thằng nhãi thối tha này đang ngày càng thành thục, không biết mình còn áp chế được y bao lâu? Hứa Bình Thu lạnh sống lưng thấy may mắn mình kịp ngăn cản chuyện này lại, tuy không rõ toàn bộ kế hoạch của Dư Tội, song ông không đánh giá thấp năng lực phá hoại của y, đến khi đó không ai lường hậu quả tới mức nào, nhưng ông dám chắc lúc đó lực lượng cảnh sát tổn thất nặng nề. Đáng sợ hơn nữa là chuyện này sẽ làm rạn nứt nội bộ ngày càng lớn, đấu tranh ngày một thăng cấp, ngày một bấp chấp thủ đoạn, còn ai nữa để đả kích tội phạm? Không biết Dư Tội có tính tới nước đó chưa, chắc nó chẳng quan tâm đâu, ông lén lau mồ hôi:” Chỉ sợ cậu không có tư cách để đấu với họ, chiều nay đốc sát sẽ lập tức cảnh cáo, tra hỏi, cách ly những người liên quan, khi đó còn ai theo cậu làm bừa ... Còn cậu sẽ bị tước vũ trang, lột cảnh phục, tiếp đó cậu phải đối diện với thế lực ngầm do Chanh sắc niên hoa nuôi, cậu có biết ở bên ngoài tên Cường ca cũng đã bỏ 1 vạn ra truy tìm cậu không ... Khi đó còn một mình cậu sẽ làm gì?”

“ Ông quá đề cao đám đốc sát đó rồi, lũ ngốc đó thành sự không đủ bại sự có dư, ngày thường mang ra dọa người còn được, lúc có chuyện lấy hổ giấy đẹp dập lửa là ngu xuẩn, huống hồ ... Tại sao ông cứ nhắm vào tôi, có nhiều việc nếu ông đừng ngồi nhìn từ đầu thì chuyện không tới mức này đâu ...” Dư Tội không trả lời thẳng mà chất vấn lại:

“ Có lẽ ngày nào cậu lên vị trí tôi sẽ hiểu, chính tôi không phải muốn làm gì thì làm, tôi còn bị ràng buộc nhiều hơn cậu.” Hứa Bình Thu buông một tiếng thở dài, chợt thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, ông lo một ngày mình không còn ở cương vị nữa sẽ ra sao:

Im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng động cơ của xe việt dã, ngoài xe cảnh đêm liên tục trôi đi, trong tầm mắt chỉ là màn đêm nhập nhòe khó phân biệt.

……………… ……………..

Tôn Thiên Minh đặt điện thoại xuống, lòng buồn bực.

Lúc này là 8 giờ 30, đốc sát đã ở nơi này mấy tiếng, căn bản không định đi, phòng thẩm vấn bị họ trưng dụng, hắn bị hạn chế tự do trong văn phòng, tuy không hạn chế liên lực với bên ngoài, song không khác gì bị giam cầm.

Hắn có hơi chút hối hận, không phải vì đã nghe Dư Tội xúi bẩy, hắn đâu ở cái tuổi bị người ta xúi nữa, làm thì làm rồi, chả có gì mà hối hận. Kiểm điểm lại chuyện này, phái cảnh sát tới cty hậu cần Hoa Thái thì không có vấn đề, nhưng đừng dẫn người về mà nên giao cho đồn công an khu vực mới đúng, vấn đề trị an đáng lẽ hình cảnh không nên can thiệp. Nhưng thuốc hối hận chẳng ai bán, dùng bốn xe cảnh sát, hơn mười nhân viên, tra kỹ một cái là ra chân tướng.

Kỳ thực chân tướng không quan trọng, quan trọng là khiến đám anh em liên lụy vào, hình cảnh không phải công việc dễ dàng gì, kiếm chẳng được bao tiền mà luôn phải xông pha nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào đám anh em tầng dưới, nếu vì chuyện này mà xử phạt, giảm lương, giáng chức, hắn cũng khỏi làm đội trưởng.

Đúng, chắc chắn là không làm tiếp được, cấp bậc phó khoa của hắn làm sao gánh nổi trách nhiệm.

Đang lúc lòng phiền loạn, đột nhiên trong đội có tiếng cãi vã ồn ào, thần kinh nhạy cảm của hắn tức thì bị kinh động, chạy ra cửa nhìn, lập tức bị ngăn lại, hắn nghiến răng: “ Người anh em, không cần phải thế chứ.”

“ Tôi làm theo mệnh lệnh, xin lỗi đội trưởng Tôn.” Đối phương khách khí nhưng không hề có ý thông cảm:

Lúc này có người nhìn thấy hắn, hô lên: “ Đội trưởng Tôn, họ muốn đưa người của chúng ta đi, không nói là đưa đi đâu.”

Hỏng, chắc đưa lên cục thẩm vấn, khi đó thì cả đội sẽ bị chia nhỏ, đánh phá từng người một, Tôn Thiên Minh biết chuyện này không thể kết thúc tốt đẹp, nghiến chặt răng, siết nắm đấm lại ...

“ Khá lắm, chơi được lắm, xem ra đội ba các người thối hẳn rồi.”

Tôn Thiên Minh nhận ra giọng người này là Triệu Tấn Lôi, tổ trưởng của ban đốc sát, thằng cha này nói là đốc sát, không bằng nói là chó của lãnh đạo, chuyên dùng đối phó người không phục tùng, không có nguyên tắc, lãnh đạo bảo cắn ai sẽ cắn người đó.

“ Đừng kéo tôi, buông ra.” Có hình cảnh nóng máu, đánh bạt tay đốc sát ra:

“ Đúng thế, bằng vào cái gì mà đưa người của chúng tôi đi? Có chứng cứ không?”

“ Tôi không đi, đội trưởng chưa lên tiếng, tôi không đi.”

Có hình cảnh quay ngược lại chất vấn, tuy chuyện này chẳng hay ho gì, song chẳng tới mức bị đốc sát cách ly chứ? Đùa đấy à?

“ Chà, làm cao gớm nhỉ, không hiệp trợ điều tra cũng được, có tin tôi lột mũ ngay bây giờ không?” Triệu Tấn Lôi khinh bỉ nhìn hình cảnh cơ sở, đốc sát bất kể cấp bậc, dù là nhân viên cấp thấp nhất thì ra ngoài đã cao hơn người một bậc rồi:

Giằng co hồi lâu, có hình cảnh không kiên trì được, chuẩn bị lên xe.

“ Hừ, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, đúng là bản tính hạ tiện.” Triệu Tấn Lôi cười nhạt, chỉ cần một tên đi là đủ, đội ngũ đoàn kết tới mấy cũng tan rã thôi:

“ Con mẹ mày, nói lại lần nữa xem.” Người đang định lên xe chợt dừng lại, quay sang sừng sộ:

“ Thế nào, định đánh tôi à, đánh đi ...” Triệu Tấn Lôi khinh khỉnh thách thức, chỉ cần chạm vào hắn một cái thôi, chưa cần đứt sợi tóc nào hắn cũng có đủ cớ rồi:

“ Chết mẹ mày đi ...” Hình cảnh đó vừa vung nắm đấm xông vào, đồng hội sợ hết hồn lao tới giữ lại:

“ Đưa hết cả đi.” Triệu Tấn Lôi rống lên, cả đội đốc sát bao vây hình cảnh, mỗi người tóm một lôi đi, bên hình cảnh cũng nóng lên, chửi mắng ngăn cản, mắt thấy xung đột sắp xảy ra, hắn xông tới bẻ tay hình cảnh vừa định đánh mình: “ Còng lại, xem kẻ nào dám chống cự.”

Rách một cái còng ngay, không ngờ thấy đồng đội bị còng như tội phạm, những người vốn không liên quan cũng ùa cả tới, bao vây đốc sát, hô hào có giỏi thì bắt hết cả đi.

Bình Luận (0)
Comment