Đốc sát và cảnh sát chính là hai khối mâu thuẫn trời sinh không thể hóa giải, giả sử hôm nay làm gì sai đã đành, nhưng bọn họ làm trái quy trình một chút chứ chẳng thể nói là sai, vì chuyện rất nhỏ nhặt cũng bị đưa đi, đám hình cảnh cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, chẳng lẽ người ta muốn bắt là bắt vậy sao? Hình cảnh bọn họ là thứ rẻ rách vậy sao? Đám khốn kiếp quanh năm chỉ ngồi bàn giấy này dựa vào cái gì vênh váo ức hiếp anh em họ, những người ngày ngày vào sinh ra tử?
Còn phía đốc sát đã bao giờ bị kháng cự như vậy, đều nổi nóng rút còng ra, Tôn Thiên Minh không đứng nhìn được nữa rồi, sải bước đi ra, hai đốc sát vừa định ngăn cản, khong ngờ một đấm một giật khuỷu nhanh như chớp, hai đốc sát da non thịt mềm sao chịu nổi, lảo đảo va vào tường ngã xuống.
Tôn Thiên Minh lửa giận ngùn ngụt đi xuống quát:” Dừng tay hết lại ... Đội ba tập hợp.”
Tất cả hình cảnh, kể cả chỉ làm việc văn phòng cũng chay, ra, chẳng mấy chốc trong sân mấy chục con người đứng im lìm nhìn chằm chằm, đáng sợ hơn bộ dạng hung dữ vừa rồi, Triệu Tấn Lôi có chút sợ, lùi lại: “ Tôn Thiên Minh, anh định làm gì?”
“ Câu này tôi hỏi mới đúng.” Tôn Thiên Minh bạo phát:
“ Các người chấp hành nhiệm vụ trái quy định, uy hiếp thương nhân, dung túng tội phạm đập phá, có biết đây là hành vi loạn pháp kỳ không?” Triệu Tấn Lôi cũng gọi đốc sát tập kết đối đầu:
“ Phì, đừng nói loạn pháp kỷ với lão tử, Quan Trạch Nhạc là loại gì, tưởng tôi không biết à, hắn ức hiếp người khác không sao, hôm nay chịu chút uất ức, các người ra mặt làm chó cắn bậy giúp hắn đấy hả?”
“ Láo toét, chúng tôi phụng lệnh cục.” Triệu Tấn Lôi bác bỏ:
“ Cút con mẹ mày đi, từ lúc xảy ra vụ án tới lúc mày xuất hiện chưa tới một tiếng mà cục đã ra lệnh à, mày lừa ma à? Còn con mẹ nó dám mở mồm nói pháp kỷ với tao, tao hỏi mày, mày biết điều lệ công tác không? Mày có chứng cứ gì mà bắt người?” Tôn Thiên Minh mắt đỏ ngầu, tay chỉ mặt chửi:
Có chút vượt giới hạn rồi, chẳng qua là cấp trên ra lệnh, tất nhiên là lệnh miệng, không phải lệnh chính thức, nhưng lệnh nào chả là lệnh, cấp trên ra lệnh thì cấp dưới làm thôi, một ngờ bị Tôn Thiên Minh tóm gáy, nhưng người trong thể chế càng không coi chế độ ra gì: “ Mệnh lệnh của cục trưởng Vương, cả anh cũng bị đưa đi.”
“ Thử xem ... Công an họ công, không phải họ Vương, mày giả truyền mệnh lệnh, tao không đi.” Tôn Thiên Minh cười gằn, Vương Thiếu Phong chắc chắn không thừa nhận mình vô cớ ra lệnh bắt người:
“ Dám à?” Triệu Tấn Lôi lấy di động ra dọa:
“ Sao, chỉ có chút bản lĩnh đó à ... Triệu Tấn Lôi, đừng tưởng tao không biết xuất thân của mày, mày ở cơ sở chưa tới một năm không chịu được khổ cực nên liếm chân lãnh đạo chạy chọt vào đốc sát, loại chó như mày muốn leo lên đầu những anh em phải đổ mồ hôi xương máu bọn tao à? Đội ba mỗi năm có mấy chục người thương tật, mỗi năm lập công lớn nhỏ vô số, mày là thá gì mà dám tới đây ngông nghênh không coi ai ra gì?” Tôn Thiên Mình toàn thân như bao quanh ngọn lửa rừng rực chỉ tay vào mặt Triệu Tấn Lôi mà mắng chửi:
“ Đúng thế, các người là cái thá gì mà dám nói đội ba chúng tôi thối hoắc.”
“ Bọn mặt trắng suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh cút đi.”
Một câu nói kích phát cả phẫn nộ lẫn vinh dự của đội ngũ, Triệu Tấn Lôi líu lưỡi liên tục lùi lại, đội ngũ đốc sát luôn vênh vênh váo váo lúc này mới để lộ chênh lệch với hình cảnh, chứng kiếm đám đông mắt trừng trừng, như Kim Cương canh giữ đền, lùi tới chạm vào xe cuống lên:” Các người định ... Định làm gì?”
“ Hỏi hay lắm, bảo đội ba này thối hoắc hả, thối cho mày xem.” Tôn Thiên Minh phất tay:” Còng bọn chúng lại, tra xem Quan Trạch Nhạc có án gì, tra mấy kẻ này nữa, xem xem ai đang làm loạn pháp kỷ?”
Đám hình cảnh tràn lên như lũ, đè cỏ, bẻ tay, mười mấy đốc sát chớp mắt rơi mũ, quần áo xộc xệch, bị còng nhét hết vào phòng thẩm vấn chật chội.
Loạn rồi, cảnh sát chống lại đốc sát đã là hiếm có, vậy mà giờ còn tấn công giam giữ đốc sát trái phép nữa, có người ngồi ở trong xe theo dõi tình hình ba hồn bảy vía gọi điện thẳng lên cho lãnh đạo.
Vương Thiếu Phong lúc này vẫn còn ở văn phòng chưa về, lòng đang hậm hực, thằng nhãi kia thì mất tích, tìm không ra, Hứa Bình Thu lại ngoan ngoãn một cách bất thường làm ông ta có chút bất an. Hai người họ ganh đua với nhau suốt từ khi ở trường cảnh sát, cha vợ ông ta luôn cho rằng ông ta không bằng Hứa Bình Thu, ông ta không phục cho nên mới sớm rời đội hình cảnh đi theo hướng thượng tầng, vượt mặt Hứa Bình Thu. Bao năm qua hai người va chạm chuyện lớn chuyện nhỏ không dứt, ông ta quá hiểu người bạn học này, nhất định không ngồi yên.
Càng tốt, ông ta chỉ ngại Lão Hứa không làm gì, lúc đó không có cớ làm lớn chuyện thôi, ai ngờ thằng nhãi chuyên gây họa kia giúp ông ta việc lớn, quả nhiên con ngựa bất kham lại gây chuyện.
Chiến thắng 8 phần nắm trong tay.
Lúc này có điện thoại gọi tới.
Vừa nghe tin báo Vương Thiếu Phong đập vỡ điện thoại, chửi mắng Triệu Tấn Lôi vô dụng, chuyện nhỏ như thế không làm xong, ông ta đổ mồ hôi, chuyện này không thể để lan sang nơi khác, nếu để xảy ra một sự kiện tập thể kháng lệnh nữa thì uy tín của ông ta mất sạch, cầm điện thoại bàn chửi mắng chi đội trưởng.
Chi đội hay tin lập tức điều động cảnh vệ hỏa tốc tới đội ba.
Không chỉ đại đội ba, đốc sát thẩm vấn Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ, Hùng Kiếm Phi mấy tiếng, vừa dụ dỗ vừa dọa dẫm, bày ra đống chứng cứ họ là bạn học của Dư Tội, chứng minh chuyện chiều nay có dự mưu.
“ Chúng tôi không đe dọa ai, là các người đe dọa chúng tôi.” Ngô Quang Vũ phản bác lại đốc sát:
“ Đập phá à? Tôi không thấy, tôi chỉ lái xe đi qua, chả thấy gì hết, chả nghe thấy gì.” Tôn Nghệ giở giọng vô lại:
“ Có chứng cứ thì cứ bắt tôi đi, không có thì tôi đi ngủ.” Hùng Kiếm Phi không giỏi nói dối, cho nên hắn không lắm lời, chỉ câu đó thôi, có chứng cứ, các người muốn làm gì thì, không thì miễn tiếp:
Hai tiếng đồng hồ không thu được chút hiệu quả nào, đốc sát nổi nóng, bọn họ định đi tìm Thiệu Vạn Qua để đưa người đi, ai ngờ Thiệu Vạn Qua đã dẫn người bao vây phòng thẩm vấn, đi vào quát: “ Cấm túc, viết kiểm điểm, không khai báo rõ ràng lão tử đánh chết.”
Chỉ một câu thôi đã đường hoàng đưa người đi, hoàn toàn là diễn trò, Hùng Kiếm Phi trước khi ra khỏi cửa còn giơ ngón giữa lên với đốc sát.
Đốc sát dẫn đội chất vấn: “ Đội trưởng Thiệu, anh định làm gì, chúng tôi phải đưa ba người này đi.”
“ Không thích hợp, các anh không giáo dục nổi đâu, mấy tên đó bướng lắm.” Chi đạo viên Lý Kiệt ra mặt, nghiêm túc nói: “ Chúng tôi tra rõ vấn đề, sau đó đích thân đưa tới chỗ các anh, anh xem, giờ muộn thế này rồi mà các anh chưa ăn cơm ... Nào nào cơm nước ở đây không tệ, ăn thử một bữa.”
“ Còn đứng đó nhìn cái gì?” Thiệu Vạn Qua chỉ tay quát: “ Mau mời các đồng chí đốc sát tới nhà ăn.”
Đám người này đâu phải là mời, bao quanh một vòng, mắt gườm gườm, chỉ có một lối để đi, không đi không được, chiêu đãi ân cần thế này thì còn làm gì được nữa?
Phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, Lưu Tinh Tinh cáo bệnh trốn ở nhà động vào là lăn ra ăn vạ, không tin có bệnh à, muốn đưa tới bệnh viện kiểm tra à? Ôi sợ quá cơ, bác sĩ mà nói không có bệnh gì thì hắn thắp hương khấn trời, cả đời người ta bị đốc sát hỏi thăm rồi, chưa lần nào có thể tra hỏi chính diện, gặp được phải tốn công.
Ở đại đội chống tội phạm đường phố, Lâm Tiểu Phượng thái độ thành khẩn trả lời, tôi đi ngang qua, tôi xin lỗi, tôi kiểm điểm với tổ chức, tôi không nên lái xe cảnh sát đi dạo phố, không nên lạm dụng xe công, nhưng tôi chả biết chuyện gì. Tôi thấy xe đỗ đông thế nên đỗ lại xem náo nhiệt, này đồng chí đốc sát, xảy ra chuyện gì thế? Hỏi tới đội viên khác, cũng đi dạo, cũng thấy người ta xúm đông xúm đỏ tưởng xảy ra chuyện gì nên tới giúp ...
Ài cái đội này có truyền thống kháng lệnh rồi, ai cũng biết đẩy xuống đây toàn thành phần bất mãn, đốc sát cũng hơi chùn tay.
....
Hôm nay dừng ở đây hé.