“ Cậu vừa mới có tin ...” Quan Trạch Nhạc đặt cốc trà xuống, thì thầm vào tai Bình Quốc Đống:
Bình Quốc Đống xua tay đuổi lui phục vụ, cầm cốc trả lên ngồi vững vàng.
Cảnh quan nơi này không tệ, gian phong trang trí chuyên nghiệp, có gian vệ sinh, gian nghỉ ngơi, phục vụ mặc sườn xám trắng thích mắt, lại rất yên tĩnh, một người hỏi: “ Cục trưởng Bình, có chuyện rồi sao?”
“ Không sao, bên đội ba đánh nhau với đốc sát.” Bình Quốc Đống cười rất vui vẻ:
“ Các sát cát anh cũng đánh nhau à?” Tên hói dùng giọng điệu trêu ghẹo hỏi:
“ Cùng một cái nồi không đánh nhau thì đánh ai?” Tiếp đó nữa là trung niên mặt trắng phát sáng nói:
Bình Quốc Đống mò bài đánh ra:” Cục trưởng Tần hiểu quá nhỉ, chuyện này chẳng thể nào khác, nhiều đơn vị, nhiều phe phái, không đánh nhau mới lạ.”
“ Cục trưởng Bình, cả đốc sát cũng không áp nổi ... Liệu có chuyện gì không?” Tên hói hỏi:
“ Bây giờ không sợ có chuyện, chỉ sợ không có chuyện gì ... Đúng là lãnh đạo có biện pháp, đốc sát tới tận cửa, cái bọn đầu óc ngu xi tứ chi phát triển đó thế nào cũng gây chuyện, mà gây chuyện với đốc sát thì tên đội trưởng đó coi như đi rồi.”
“ Bạch Béo ...tôi thấy tầm cao khác nhau, phương thức xử lý sự việc khác nhau, vốn mũi giáo có khả năng chĩa vào KTV của chúng tôi, thế này xử trí một phát thành mâu thuẫn nội bộ rồi, lãnh đạo quả nhiên là cao tay.” Ông già cười ha hả:
“ Lão Lật, tầm cao của ông chưa đủ thì có.” Lại có vị nữa lên tiếng:” Theo tôi thấy chuyện này nhắm vào Hứa mặt đen, năm nay tiếng nói ủng hộ ông ta tiến lên cao lắm, nếu ở chuyện này gánh trách nhiệm, viết kiểm điểm, mất mặt, vậy thì khảo sát tổ chức cơ bản là hỏng rồi, đó là chuyện giữa lãnh đạo, chúng ta cùng lắm vừa vặn châm lửa thôi.”
“ Có điều thằng nhãi đó gớm thật, thêm vài năm nữa sẽ thành nhân vật đáng kể đấy, công ty lớn như của cháu ngoại tôi mà y dám dẫn người tới đập.” Bình Quốc Đống cảm khái, ngu ngốc đến cái độ làm người ta phục:
“ Yên tâm đi cục trưởng Bình, anh không lột được cảnh phục của y thì tôi lột da y.” Lão Hói đảm bảo:
“ Lão Lật này, chuyện đập xe của anh lần trước đáng lẽ không nên buông tha, sao lâm trận lại lui?” Bình Quốc Đống không hài lòng:
“ Ài, cục trưởng Bình, tôi phải làm ăn mà, anh lại không biết thế trận hôm đó, mười mấy xe đặc cảnh tới suốt ngày, tôi chịu sao nổi.” Ông chủ Lật không dám nói nguyên nhân sâu xa hơn, đó vì con gái không cho truy cứu, ông ta thuận nước đẩy thuyền thôi luôn, hơn nữa chuyện đó lựa chọn không sai, dù sao hiệu của ông ta có vấn đề:
“ Chuyến này Hứa mặt đen cũng chẳng thể làm gì, ra vào chỗ giải trí, đập phá đe dọa thương nhân, thêm vào chống đối đốc sát, toàn là người ông ta, đủ cho ông ta khốn đốn.” Bình Quốc Đốc mò bài, mừng ra mặt:” Phát tài, phát tài rồi ... Ha ha ha, hôm nay vận khí hôm nay không tệ.”
“ Cục trưởng Bình đâu chỉ vận khí hôm nay không mà là ngày nào cũng không tệ, chúng tôi đều theo anh hưởng sái.”
Trong tiếng cười, tiền thành cọc đưa cho Bình Quốc Đống, Quan Trạch Nhạc ân cần chạy qua chạy lại rót nước cho các chú. Nơi này giống trung tâm chỉ huy, tin tức báo tới liên hồi, ví như chi đội phái cảnh vệ tới đội ba rồi, ví như chi đội trưởng triệu tập hội nghị khẩn cấp các đại đội trưởng rồi, ví như các phân cục nhận được thông tri cảnh giới ...
Người ngoài nghề chưa chắc đã hiểu thâm ý trong đó, nhưng Bình Quốc Đống hiểu, lãnh đạo phía sau ra tay rồi, may quá trước giờ ông ta luôn đứng ở phe thắng.
Chiếc xe việt dã như con quái thú đi trong đên, gầm gừ tiến về phía trước, người như thú nhốt trong lồng, sốt ruột bất an.
Chỉ một đoạn đường không lâu đã xảy ra nhiều chuyện, Tôn Thiên Minh bị chi đội hình sự đưa đi, hình cảnh tham gia bắt người không ai thoát khỏi sự thẩm tra của đốc sát. Thiệu Vạn Qua cũng không chống nổi nữa, trưởng ban đốc sát tới đại đội hai, Lưu Tinh Tinh, Lâm Tiểu Phượng e không thoát kiếp nạn, không chỉ thế cục còn phát lệnh khẩn cấp cảnh giới kiểm tra lực lượng cảnh sát toàn Đại Nguyên.
Không chỉ một bàn tay đang nắm chắc thế cục mà còn có tấm lưới đợi Dư Tội đâm đầu vào.
Hứa Bình Thu dập thuốc, khẽ nói:” Là do tôi lừa đưa cậu vào tù, đẩy cậu vào hoàn cảnh ác liệt như thế khi cậu không muốn, rồi khi cậu cùng đường cầu cứu tôi lại né tránh, cậu phải dùng tới biện pháp cực đoan. Vì thế tôi rất áy náy, có điều tôi chưa bao giờ mong cậu tha thứ, hẳn cậu hận tôi lắm?”
“ Nói chuyện này làm cái gì?” Dư Tội mở rộng cửa sổ cho gió lùa qua mặt, đó không phải vấn đề y quan tâm lúc này:
“ Có, cậu thực sự hận tôi chứ?” Hứa Bình Thu có vẻ rất để ý chuyện này:
“ Tôi không ưa ông, chắc chắn rồi, nhưng hận thì không, chuyện đều do tôi lựa chọn, chẳng liên quan gì tới ông.” Đúng là không hận, chuyện vào tù thì y coi như được đền đáp xứng đáng, còn chuyện kia người ta không có trách nhiệm phải giúp mình, Dư Tội xác định rất rõ:
“ Cám ơn.” Hứa Bình Thu thở phào: “ Cậu nghĩ như thế giảm bớt gánh nặng tâm lý cho tôi nhiều lắm, tôi chỉ sợ có một ngày cậu sẽ không chịu nổi.”
“ Đừng giả dối nữa, rốt cuộc ông muốn làm cái gì?” Dư Tội đang rất sốt ruột cho đám bạn bè của mình, kế hoạch không thể thực thi làm những người kia không có hỏa lực chi viện, y đang tính toán phải tháo gỡ đống bùng nhùng ra sao, nhìn có vẻ Dư Tội chấp nhận số mệnh, chấp nhận cởi cảnh phục rồi, nhưng đừng hòng, không có chuyện y buông tay đâu:
“ Vừa rồi nhìn tình thế biến hóa như vậy, cậu có cảm tưởng gì?”
“ Cảm tưởng à, đó là rắc rối của ông còn lớn hơn tôi.” Dư Tội không nhịn được cười, gây ra họa lớn như thế, khả năng người ta sẽ đổ hết tội lên đầu lão già này, giờ mà ông ta chỉ ngồi nhìn thì chết già ở cái ghế xử trưởng, có khi còn bị cho về tuyến hai luôn không chừng, nghĩ thế hả lòng hả dạ phần nào:
“ Không sai, rất phiền phức.” Hứa Bình Thu cũng mỉm cười:” Từ khi bắt đầu làm hình cảnh, người mình, tội phạm, người quen lẫn không quen đều chĩa mũi giáo vào tôi, biết vì sao tôi chưa ngã không?”
Dư Tội không thích nghe thuyết giáo, chặn trước: “ Vì nhân dân, vì lý tưởng cao vời gì đó của ông chứ gì, đừng nói mấy thứ đó với tôi.”
“ Sai.” Hứa Bình Thu chỉ muốn tát cho thằng nhãi này một cái: “ Vì tôi còn đen tối hơn họ.”
Ố, Dư Tội trố mắt, có điều chả có gì ngạc nhiên, lão già này chơi bẩn thế nào y còn lạ gì.
“ Con người đều bị dồn ép mà vươn lên, câu này không sai, một người bình thường, vào tổ chức này rèn luyện vài năm, đều bị thay đổi về nhân sinh quan, chứng kiến chuyện bất công, thảm kịch nhân gian, lâu dần, thế giới trong mắt chỉ là thứ lẫn lộn trắng đen.”
“ Nói tóm lại là không có ai vô tội hết chứ gì.” Dư Tội tổng kết ngắn gọn, điều này y không cần dạy:
“ Nói đúng lắm, Chanh sắc niên hoa không đơn giản, từ khai trương tới giờ, trải qua bảy tám năm, không biết bao lần truy quét vẫn đứng vững, tôi nghĩ đối phương khả năng biết mọi tin tức về cảnh sát, nhưng chúng ta lại không biết thế giới ngầm của chúng sâu tới mức nào, bao người dính dáng, bao nhiêu cảnh sát sát có quan hệ với chúng? Tôi không biết gì hết, có lẽ cấp bậc như tôi, bọn chúng cũng không coi vào đâu, tôi lấy làm lạ, sao cậu dám tới đó phá?” Hứa Bình Thu tò mò hỏi, thằng nhóc này còn chưa lộ hết bài đâu, trước kia ông ta nhìn một cái là thấu, giờ thì không làm nổi nữa rồi: