Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 679 - Q5 - Chương 162: Hiền Không Làm Được Cảnh Sát. (2)

Q5 - Chương 162: Hiền không làm được cảnh sát. (2) Q5 - Chương 162: Hiền không làm được cảnh sát. (2)

Dư Tội không đáp, đừng thấy lão già này tỏ ra yếu thế mà xem thường, người khác đào hố còn phát hiện ra được, Lão Hứa đào hố thì rơi vào có khi còn chẳng biết, y tự trải nghiệm rồi, đến giờ chưa biết lão già này có ý đồ gì, y luôn đề cao cảnh giác.

Xe phanh lại, Dư Tội nhìn lên, ngã rẽ là đường cấp hai, mặt đường lồi lõm, biển chỉ đường cũng không thấy.

“ Khỏi phải nhìn, con đường này tới Lâm Phần, quê cậu.” Hứa Bình Thu tựa cân nhắc được mất: “ Giống như khi chúng ta mới quen nhau, tôi chuẩn bị hai con đường, một là về nhà trước, thời gian sau tôi điều cậu ra ngoại tỉnh làm lại, nói không chừng lý tưởng được thực hiện, làm đồn trưởng nhỏ, sống an nhàn cả đời.”

Dư Tội không tin, cười mỉa: “ Ồ vậy à? Thế thì tốt quá.”

“ Thật, tôi vẫn có năng lực này, tính cậu quá ngang, không thích hợp làm cảnh sát, nếu được chọn lại, tôi thà chọn trẻ ngoan, như Giải Băng ấy, nghe lời, phục tùng còn hơn, sau chuyện này tôi rút kinh nghiệm.”

Lão Hứa nói rất hiền hòa, Dư Tội nghe thấy rất giả.

“ Những người khác thì sao?”

“ Cũng giống cậu, xé nhỏ, điều đi ... Còn tôi, chịu trách nhiệm lãnh đạo, đứng trước đảng ủy kiểm điểm sâu sắc, một hai năm nữa vinh quang về hưu, bình an vô sự, học theo Lão Mã, vui vẻ hưởng tuổi già, tranh làm gì nữa.”

Lời này nghe càng chướng tai, lại trò cũ của lão già đó, hai lựa chọn cái con khỉ, về cơ bản chỉ có một mà thôi, đây là thứ dân chủ giả dối, ai chả biết, Dư Tội nói thẳng:” Nói luôn đường thứ hai đi.”

“ Đơn giản, tiếp tục làm chuyện cậu muốn làm, chỉ là người của cậu thảm quá, trông cậy mấy cảnh sát quê sao, tôi cho cậu hai trung đội đặc cảnh, để cậu làm chỉ huy.”

“ Ha ha ha ha.” Dư Tội cười lớn, hai trung đội đặc cảnh cơ đấy, phải điều động bí mật, cái này phá không biết bao nhiêu quy củ, biết mà, mình thành hòn đá trong tay lãnh đạo rồi, chuyện này hợp khẩu vị của y, nhưng Dư Tội không vội trả lời:

“ Kỳ thực chúng ta là một loại người, đừng trách tôi, tôi không đoán ra cậu định làm gì, nhưng tôi biết chắc trong cái kế hoạch ban đầu của cậu chắc chắn ép tôi phải nhảy vào rồi. Không tin cậu bị Vương Thiếu Phong o ép như vậy lại không nghe ngóng gì về ông ta, đã nghe ngóng thì không lạ tôi và ông ta ... Khác biệt quá lớn.” Hứa Bình Thu bất giác liên tưởng tới Dư Tội và Giải Băng, nếu cả hai đi tới vị trí của mình và Vương Thiếu Phong, cũng lẽ cũng sẽ thành ra như thế: “ Tôi theo nghề mấy chục năm, vô số lần bị sử phạt, bị thương sáu lần, nặng nhất bị người ta bắn lén sau lưng, thiếu chút nữa thành anh hùng vinh quang .. Nhưng tôi vẫn đứng tới bây giờ, còn đối thủ đi gặp Karl Marx hết, ai cũng biết tôi đen tối, song tôi không thẹn với lòng, làm nghề này, không thể hiền được.”

“ Cho cậu mười phút, 22 giờ 30 hành động bắt đầu, tôi trao cậu quyền chỉ huy hiện trường, lục tung cái ổ đó cho tôi ... Nhóc con, đừng nghĩ tôi lợi dụng cậu, quân cảnh là khẩu súng trong tay Đảng và nhân dân, tôi lười chơi trò đấu đá trong nồi với chúng, súng của tôi chỉ nhắm vào tội phạm, hôm nay chơi một ván định hơn thua.”

“ Dám làm không?”

Kết quả vẫn vậy, cuối cùng vẫn bị ông ta lợi dụng, nhưng lần này Dư Tội cam tâm tình nguyện, đấm thành xe thật mạnh, lửa giận cuối cùng cũng có chỗ phát tiết rồi: “ Làm!”

……. …….

Khi tin nhắn "hết thảy bình thường" gửi tới Kiều Tam Vượng, Ninh Quốc Cường chuyên môn tới hộp đêm kiểm tra, hắn cứ có cảm giác không lành.

“ Cường ca ...” Một người nhuộm tóc chạy tới: “ Không có gì, hoàn toàn không có chút động tĩnh não hết.”

“ Cẩn thận chút, cái tên đó tôi tra rồi, không phải loại vừa, kéo cả phó khu trưởng ngã ngựa, Kiều ca dặn, phải đề phòng y gây sự.” Ninh Quốc Cường mặt căng thẳng dặn:

Người kia gật đầu, bàn bạc một lúc , bảo an và phục vụ biết đánh đấm đều gọi cả tới, chia ra lối vào, bãi đỗ xe, cảnh giác cao độ.

An bài thỏa đáng, Cường ca vẫn chưa yên tâm, làm cái nghề giải trí này, chuyện phiền lòng nhiều lắm, ai cũng biết đó là mỏ vàng, trên từ cảnh sát, dưới tới lưu manh, đều ngửi mùi tiền mà tới, chiếu cố không tốt một chút là có chuyện ngay.

“ Cường ca, có chuyện rồi.”

Vừa mới nghĩ tới đó liền có ma ma vội vàng chạy ra, kéo tay Cường ca chạy về: “ Phòng bao số 18 nhất định muốn dẫn Băng Băng đi, tôi lý luận với hắn không được.”

“ Thì đi đi, chuyện này mà cũng phải báo cho tôi à?” Cường ca đang đủ thứ việc phải lo, nổi nóng quát:

“ Nhưng hắn tới lần đầu, không rõ lai lịch thế nào, chẳng may không trả tiền thì sao, tôi nhìn mấy kẻ đó không phải lai lịch tử tế.” Ma ma lo lắng vì đó:

Cũng phải, thời buổi này loại chơi gái không trả tiền nhiều lắm, Cường ca nghĩ một lúc chỉ tầng thượng, bảo ma ma dụ tên kia lên phòng VIP, XXOO nhanh chóng cho xong: “ Bảo với khách, mấy ngày qua có chuyện, nếu thực sự cần lên đó mà phát tiết, đi đi.”

Đuổi được một người lại tới người nữa, em gái bôi son trát phấn, đong đưa từ trong sảnh đi ra, khoác tay Cường ca, ép ngực lên tay hắn, dài giọng làm nũng: “ Cường ca, người ta cả tối chẳng ai gọi, anh giúp người ta đi.”

Ài, đang phiền lòng lại tới, nơi này từ em gái tiếp rượu, làm bạn múa, tới tiểu thư phục vụ từ A tới Z, thuộc về mười mấy ma ma khác nhau quản lý, thi thoảng lại có gà hoang kiếm ăn, mỗi ngày chiếu cố bao nhiêu người. Mọi khi dễ xử lý, hôm nay Cường ca bực mình xua tay:” Đi đi, không có khách thì nghỉ một hôm, mát xa xem phim, gì cũng được, mới bao lâu mà đã thèm trai tới mức này?”

“ Ghét thé, đợi anh tìm em, người ta không thèm để ý.” Em gái đó giận rồi, đẩy người bỏ đi:

Cương ca thấy lại có người ở bãi đỗ xe chạy tới thì điên cái đầu:” Sao, lại có kẻ làm loạn à?”

“ Không phải làm loạn ạ, Cường ca, em gái giống người ngoại quốc của ma ma Tiết và Lão Hoàng ra bãi đỗ xe vui vẻ.”

Bảo an nơi này gần chùa nên được hưởng lộc, thường xuyên có chuyện này xảy ra, Cường ca tức giận tát thủ hạ: “ Xéo, loại chuyện này mà cũng báo cáo à, đi bảo với hắn, làm bậy ở nơi công tác, lão tử cắt.”

Thủ hạ cười hì hì chạy đi, Cường ca xem đồng hồ, 22 giờ 19 phút, đây là thời điểm làm ăn tốt nhất trong ngày, nhưng kẻ lòng mỏi mệt, tim trống rỗng tới đây để tìm xoa dịu, tạo nên huy hoàng của Chanh sắc niên hoa.

Đại sảnh giống khách sạn lớn, đèn treo cực lớn, tủ rượu khắp nơi, phục vụ viên qua lại bận rộn, dù ở đây mấy năm, Ninh Quốc Cường cũng không rõ là ai chống lưng cho nơi này, có điều hắn biết là người có năng lực lớn, nếu không thì vài ba ngày bị cảnh sát ghé thăm, tiền kiếm được đều vào túi người ta.

Xem ra mình quá lo rồi, nơi này dù nhìn khắp toàn quốc cũng thuộc hàng có số má, sao có ai dám tới phá được.

Chanh sắc niên hoa riêng đầu tư trang trí đã tốn 3000 vạn, mỗi năm tiền thuê địa điểm 1800 vạn, tiền thuê người 6000 vạn, chưa tính đủ thứ chi phí khác, toàn nghìn vạn cả, làm ăn lớn như thế, ngay cả cảnh sát cũng dám chơi, khiến nội bộ chúng cắn nhau thì sợ gì.

Hắn nhàn nhã tới bên quầy, lấy chai nước khoáng, công tác mỗi ngày chỉ là trông coi, trấn áp mấy kẻ mù mắt, cũng rảnh, nếu không phải Kiều ca dặn hôm nay trông coi cho tốt thì hắn sớm kiếm em gái chui vào phòng hú hí rồi. À phải, nhớ tới chuyện ba cảnh sát tới chơi hôm qua, hắn thấy làm thế không nên, người ta tới uống vài chén, mông chưa ấm chỗ đã bị cảnh sát đưa đi rồi.

Loại chuyện này khỏi cần nghĩ, cũng không phải hắn quản nổi, đặt chai nước khoáng xuống, quay sang trêu ghẹo em gái trông quầy, đột nhiên em gái tròn mắt chỉ về phía cửa, Ninh Quốc Cường quay đầu nhìn, ngớ ra.

Bình Luận (0)
Comment