Một người đội mũ phớt, mặc vest mỏng, tối rồi mà còn đeo kính đen, miệng ngậm thuốc, như mấy phim Thượng Hải thập niên 30, nhìn đã thấy khác thường rồi, đã thế đi thẳng về phía Ninh Quốc Cường, nhổ thuốc lá, gỡ kính xuống.
Mắt Ninh Quốc Cường vừa thấy người này mở to gấp đôi: “ Oa huynh đệ, cậu còn dám tới à?”
“ Cường ca, con mẹ mày bất nghĩa quá đấy, tao tới đây uống rượu trả tiền đàng hoàng vậy mà mày báo cho cảnh sát chơi tao à?” Dư Tội đúng bộ dạng trùm xã hội đen quay về hỏi tội:
“ Không liên quan tới tôi ... Có điều huynh đệ, cậu dám đập công ty của huynh đệ tôi, chuyện này tôi tiếp.” Cường ca giờ tin lời đồn rồi, tên này tuyệt đối là thứ khó nhằn:
“ Được, hôm nay thù mới nợ cũ tính một thể, lão tử đập cả nơi này.”
Sớm có phục vụ viên chạy đi gọi điện thoại, gọi bộ đàm, chớp mắt từ bãi đỗ xe, từ tầng lầu, phòng bao, thang máy, nào bảo an, nào phục vụ, nào người thường, tới mấy chục người tập trung ở đại sảnh, bao vây Dư Tội. Ninh Quốc Cường lúc này bộ dạng dương dương đắc ý, kỳ thực hắn mong đối phương thức thời một chút, tránh xa một chút, như thế nếu không cần thiết không phải lằng nhằng thế này, nhưng đã tới rồi cũng tốt, giải quyết một lần cho gọn khẽ, đỡ đêm dài lắm mộng.
Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp sự cứng đầu của đối phương rồi, vẫn đứng đó trơ trơ, có kẻ rút gậy, rút dao, Dư Tội nhìn một vòng: “ Chỉ chừng đó thôi à?”
“ Ha ha ha, vẫn chưa đủ à? Ha ha ha, huynh đệ, cậu xem phim võ hiệp nhiều quá rồi hay sao? “ Ninh Quốc Cường cười vui vẻ, kẻ tới nơi này quấn rối nhiều lắm, chưa thấy ai ngu xuẩn như thế:
Dư Tội móc tay vào túi lấy bật lửa: “ Ninh Quốc Cường, oan có đầu, nợ có chủ, mày đập bát cơm của tao, tao tới đập quán của mày, sau hôm nay không kiếm ăn được nữa cũng đừng trách tao.”
“ Thế à? Ha ha ha ...” Ninh Quốc Cường chỉ đội ngũ của mình: “ Được, có gan lắm, qua ngày hôm nay không kiếm ăn được nữa thì tới chỗ tôi làm đi, tôi không nhớ thù đâu.”
“ Được, vì câu này của mày, hôm nay tao tha cho mày một mạng.”
Dư Tội nói rồi rút thình lình súng ra chĩa vào hắn, cả đám cả kinh lùi ra sau, Ninh Quốc Cường líu cả lưỡi, không ngờ đối phương là loại vong mạng thế này, đưa tay về phía trước rối rít khuyên nhủ:” Huynh đệ, mất bát cơm thì thôi, đừng để mất mạng, dùng thứ này là không còn đường về đâu.”
Giờ tới lưu manh cũng hiểu pháp chế rồi, Dư Tội cười gằn: “ Sợ chết như thế sao mới đầu còn dám làm, nghe đây, ôm đầu ngồi xuống.”
“ Thế kia à?” Ninh Quốc Cường mặt mày vặn vẹo, tích tắc lao mình ra sau quầy, hô lên:
- Giết nó.
Đám kia ỷ đông người, mấy thằng có án sớm rút dao chuẩn bị lao tới, Dư Tội không nói không rằng, chĩa súng vào đèn treo bắn đoàng đoàng: “ Đứa nào không muốn chết thì ôm đầu ngồi xuống.”
Tiếng súng vang lên, nữ phục vũ hét chói tai chui xuống gầm bàn, đám kia hóa đá.
Ninh Quốc Cương bàng hoàng nhìn làn khói mỏng bốc lên từ nóng súng đang chĩa về phía mình, ngoãn ngoãn giơ tay.
“ Ngồi xuống, ôm đầu.” Dư Tội dí súng vào đầu Ninh Quốc Cường, đôi mắt điên dại ấy như còn có sức uy hiếp hơn cả súng, hắn từ từ quỳ xuống:
Ngoài kia tiếng còi cảnh sát inh ỏi, tiếng phanh xe, như từ bốn phương tám hướng truyền tới, tiếp đó tiếng bước chân rầm rập chỉnh tề, từ trước sau, đặc cảnh mũ sắt áo đen, tay lắm lăm tiểu liên nhanh chóng phong tỏa các lối đi.
Không biết bao nhiều người, người tiến vào không ngớt, họng súng đen ngòm chĩa vào đám lưu manh đã tự giác ném vũ khí cúi đầu. Dư Tội bỏ mũ phớt, cởi áo vest, lộ ra cảnh phục, gọi bộ đàm:” Các tổ báo cáo.”
“ Cắt đứt thông tấn.”
“ Phòng cung cấp điện, khống chế.”
“ Ống dẫn bịt kín.”
“ Tầng mười chín, phong tỏa.”
Chỉ chưa đầy ba phút, từ lối vào tới tầng thượng bị hơn 200 đặc cảnh kiểm soát toàn bộ, lực lượng tiếp đó là người của huyện Cổ Trại, đại đội hai, mấy chục xe cảnh sát kéo dài từ sân ra đường, tạo nên đại dương hai màu xanh đỏ ..
Chưa bao giờ gặp chuyện thế này, phản ứng đầu tiên của đám khách khứa là loạn.
Tầng hai, DJ là người nhìn thấy cảnh sát xông vào trước tiên, run tay, một âm thanh chói tai vút lên qua loa âm lượng lớn, đám đông uốn éo cuồng loạn dừng lại ôm tai, đèn bật sáng, vô số đặc cảnh quát, không ai được nhúc nhích ... Xong, nổ tung rồi, ai cũng nhúc nhích, sờ túi, sờ người, nam nam nữ nữ la hét, đợi khống chế được đám đông hỗn loạn thì sàn nhảy đã đủ viên thuốc xanh đỏ, đủ thứ bột rải ra đất, lấp lành dưới đèn.
Giờ là xã hội pháp chế mà, ai cũng biết ném chứng cứ đi.
Tầng ba, một nữ nhân từ trong nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy cảnh sát trước tiên, kinh hoàng la hét như đạt tới cao trào, súng chĩa vào liền im bặt, cao trào qua đi, nhũn người ngã xuống, các phòng bao bị đẩy ra, lại một phen la hét, mấy tên chắc chơi thuốc quá nhiều còn cười hô hố: “ Chà, mẹ nó, cớm kết đội đi chơi gái kìa.”
Người anh em đó không cố ý đâu, phê quá thôi, song bị còng trước tiên.
Tầng bốn, đám nam nữ đang châm thuốc phê đứ đừ chẳng biết gì bị tóm gọn.
Tầng 5, mấy phòng bao chơi tới hight rồi, bốn em gái trần truồng ôm nhau trên bàn, khi đặc cảnh xông vào còn lắc mông bóp ngực nhau ... Toàn là nữ luôn, công cụ dùng ma túy vương vãi trên bàn.
Tầng 6, có một đôi đang XXOO trong nhà vệ sinh, đặc cảnh xông vào, mấy chàng trai độc thần còn nuốt nước bọt nhìn mấy giây, đôi đó còn chưa biết gì hì hụi tập thể dục.
Tầng 9, có vấn đề rồi, mấy tên XHĐ tưởng rằng bị bại lộ, móc súng bắn đoàng đoàng, đấu súng với đặc cảnh, song hỏa lực chênh lệch quá xa, kết quả tự buông súng đầu hàng.
Tầng 11, cả đám đánh bạc nghe thấy tiếng động lạ tắt đèn tháo chạy, ôm ba đặc cảnh lăn lông lốc trên cầu thang, đặc cảnh mặc hai lớp giáp khá tốn công mới khống chế được, khắp nơi toàn là tiền.
Từ tầng 15 trở đi lại là khung cảnh hoàn toàn khác, im phăng phắc, từng gian phòng độc lập, càng lên trên càng như cung điện, cảnh tượng nhìn thấy cũng trố mắt. Mỹ nữ mặc cung trang, dung mạo như tiên tử, một nam bốn năm nữ cũng có, một nữ hai ba nam cũng có, còn có lão béo đang quỳ dưới giường liếm chân cho em gái trang phục học sinh, bồn tắm lớn, nam nam nữ nữ giao hoan ...
Mấy phút đầu tiên đột kích là loạn nhất, Tiêu Mộng Kỳ và Lý Mân ở xe chỉ huy bên ngoài thấy đủ thứ ném qua cửa sổ như thiên nữ rải hoa, có thuốc, có tiền, có ... đồ lót. Ở trong xe, màn hình truyền trực tiếp hình ảnh đột kích, Lý Mân nắm tay, mặt đỏ bừng bừng: “ Sướng sướng sướng, đây mới là chuyện cảnh sát nên làm.”
“ Chị điều phối các tổ nhé, tôi phải vào đây.” Tiêu Mộng Kỳ đã thay trang phục đặc cảnh, nói một câu: “ Chị theo dõi sát nhé.”
“ Yên tâm, trừ kênh bảo mật của chúng ta thì đừng hòng ai truyền tin ra được.” Lý Mân đắc ý chỉ máy nhiễu sóng:
Tiêu Mộng Kỳ vỗ vai khen ngợi, mở cửa xe nhảy xuống, gọi theo cả Thử Tiêu, đội viên nhóm hai từ xe chuyển quân đang xuống, tới trước đội đứng thẳng hô: “ Nghiêm.”
Đây là đội nữ đặc cảnh, sáu mươi người đứng ba hàng, cực kỳ khí thế.
“ Nhiệm vụ các cô là phân bố các tầng, hỗ trợ khống chế tầng lầu, chú ý phương pháp đối với nghi phạm nữ, nghe rõ chưa?”
“ Vâng.” Sáu mươi cô gái hô vang, rất phấn chấn:
“ Xuất phát.”
Tiêu Mộng Kỳ phất tay, nhóm đặc cảnh thứ hai này rầm rập chạy đều vào đại sảnh Chanh sắc niên hoa, theo an bài qua micro bên tai, chia ra các hướng.