Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 681 - Q5 - Chương 164: Hiền Không Làm Được Cảnh Sát. (4)

Q5 - Chương 164: Hiền không làm được cảnh sát. (4) Q5 - Chương 164: Hiền không làm được cảnh sát. (4)

“ Oa, thật kích thích.” Thử Tiêu mặc bộ trang phục đặc cảnh trông chả vừa mắt tẹo nào, mắt dập dờn nhìn theo mông các cô gái, chừng đó nữ đặc cảnh cùng hành động hiếm có trong đời:

“ Xem ra Dư Tội có giá trị thù hận thật cao, xuất hiện một cái là thu hút hết lực lượng của Chanh sắc niên hoa, nếu không đã chẳng thuận lợi thế này.” Tiêu Mộng Kỳ sải bước đi thẳng vào đại sảnh:

“ Ài, cái thằng đó đúng là sinh ra với sứ mệnh lôi kéo hận thù, chỉ là nhanh quá mất vui.”

“ Đừng nghĩ dễ dàng, khống chế hiện trường xong lấy chứng cứ mới khó.”

Vào đại sảnh, Dư Tội đang chỉ huy đặc cảnh các tầng, hai người vẫy tay định lên lầu, Dư Tội chỉ Thử Tiêu: “ Anh ở lại thẩm vấn đám này.”

Tất nhiên là cái đám ngồi như chim cút ở chân tường rồi, Tiêu Mộng Kỳ bảo nhỏ Dư Tội: “ Thời gian không nhiều đâu, cố gắng tranh thủ tìm ra càng nhiều tội chứng càng tốt.”

“ Năm phút thôi, nơi này so phương nam còn kém lắm.” Dư Tội đao bộ đàm vào hông, gọi Thử Tiêu tới thì thầm với nhau:

Tiêu Mộng Kỳ vốn muốn đi, nghe thế ở lại, tò mò nói:” 5 phút á, bốc phét.”

“ Bốc phét cái gì, chính là đám này, còn ai hiểu chuyện kinh doanh ở đây hơn chúng nữa.” Dư Tội cùng Thử Tiêu nhìn một lượt, Thử Tiêu chọn một tên còn trẻ, mặt trắng, trông có vẻ hiền lành, dẫn tới cửa ra lối thoát hiểm, bắt đầu thẩm vấn:

Tên Vương Tiểu Thiên, năm nay 19.

“ Đồng chí Vương Tiểu Thiên, bây giờ cho đồng chí cơ hội lập công giảm tội, nói xem, ở đây đứa nào bán ma túy?” Thử Tiêu đi qua đi lại làm công tác giáo dục tư tưởng:

Ngất, hỏi trực tiếp vậy à, Tiêu Mộng Kỳ sốc, song cô biết ra tay từ nhân viên bảo an là đúng rồi.

Vương Tiểu Thiên sợ sệt lắc đầu: “ Đại ca, em mới tới vài ngày, không biết ạ.”

“ Mẹ mày, đùa tao, mày đẹp trai thế này, đám chị em ở đây lại chẳng cho mày ăn cơm nhão suốt.” Đồng chí Thử Tiêu văn minh không bao lâu trở mặt rồi: “ Chả lẽ mày không giúp họ kiếm thêm à?”

Hả, đẹp trai cũng là tội à, Tiêu Mộng Kỳ không hiểu.

“ Không nói chứ gì?” Thử Tiêu ngồi xuống, nở nụ cười mê chết người không đền mạng, lấy ra một gói có thứ óng ánh muốn nhét lên người hắn:

Vương Tiểu Thiên sợ đái ra quần, run cầm cập: “ Anh, anh đừng hại em.”

“ Ai hại mày, mày không nói cho tao ai làm thì chắc là mày rồi chứ gì, yên tâm, chỗ này chưa bị bắn đâu, mười năm là cùng, đẹp trai thế này vào trong kia được chúng nó thích lắm. “ Dư Tội bẹo má trắng trẻo chớt nhả:

Thử Tiêu nhét vào người không được, cáu: “ Có tin tao nhét hết vào đít mày không?”

Hai tên này thật không chấp nhận được, Tiêu Mộng Kỳ không nhìn nổi nữa, tuy lấy chứng cứ thì phải dùng thủ đoạn, nhưng mà không nên đê tiện như vậy chứ, bảo sao hình tượng cảnh sát tệ như thế.

Vương Tiểu Thiên rõ ràng là thằng ăn cơm nhão, làm sao mà chống cự lâu được cuống lên: “ Đừng anh ơi, em nói, em nói mà ...”

“ Nói mau.” Thư Tiêu giơ "tang vật" ra đe dọa:

“ Đỗ Tử ... Họ Đỗ …”

“ Có câu chuyện tốt thành đôi, khai thêm một đứa nữa sẽ thả mày.” Thử Tiêu cười rất khốn nạn, cái kiểu mà nghi phạm đều đọc ra ý tứ, không khai tao xử mày:

“ Còn có nhân tình của hắn, Tiểu Hồng ... Đều làm nghề này.” Vương Tiểu Thiên đáp lí nhí như muỗi kêu, đột nhiên phát hiện cảnh sát béo bóc túi "tang vật" như ma tùy đá cho vào mồm nhai rào rạo làm hắn chả hiểu gì:

“ Đường phèn pha cà phê, làm miếng không?” Thử Tiều đưa ra một cục mời:

“ Hu hu, đại ca, anh hại chết em rồi.” Vương Tiểu Thiên tát mình, sắp khóc tới nơi:

“ Kéo đi, tên tiếp theo.” Dư Tội mở cửa đá đít đuổi đi, xong việc là vắt chanh bỏ vỏ, rất phũ phàng:

“ Đã lừa hắn khai ra rồi còn trêu hắn làm gì nữa?” Tiêu Mộng Kỳ trách móc, thuần túy là vì muốn hành hạ người ta:

“ Bọn mặt trắng đúng là dễ sống.” Dư Tội nhìn Tiêu Mộng Kỳ lắc đầu thở dài, Thử Tiêu gật gù ném thêm ít đường phèn nữa vào mồm làm Tiêu Mộng Kỳ chỉ muốn đá cả hai.

Đặc cảnh kéo vào một thằng tai rơi mặt chuột vào, Thử Tiêu lại bắt đầu: “ Huynh đệ Tiểu Thiên đã khai ra Đỗ Tử và Tiểu Hồng lập công rồi, sắp được thả ... Nói đi, mày chuẩn bị cho bọn tao cái gì? Nhắc một câu, dù sao mày cũng phải tìm việc mới rồi, phối hợp thì đơn giản, còn gây phiền toái cho bọn tao, tao gây phiền toái cho mày.”

Vừa nói vừa nhét gói đường phèn vào túi hắn, đám này làm bảo an kiếm tiền vất vả, lợi lộc gì đâu, sợ suýt liệt dương, túi to thế này chắc chục năm mất.

Thử Tiêu cười ha hả chỉ cho Tiêu Mộng Kỳ thấy:” Thằng này biết đấy, nên chân mới nhũn ra thế này.”

Đột kích thẩm vấn mười phút rất thuận lợi, dựa vào lời khai của đám bảo an, đặc cảnh lôi ra từ các tầng lầu 9 tên bán lẻ ma túy, khi tìm được tên biệt hiệu Đỗ Tử, hắn còn dấu hàng ở quần trong, còn tiếc chưa ném.

Tiếp tục thẩm vấn, lại tìm ra chỗ dấu ma túy, không ai ngờ là ở trong phòng điện, chúng nhét trong hệ thống dây điện, soát ra bốn bao lớn, cũng là tinh thể trắng, đảm bảo không phải là đường phèn pha cà phê.

18 phút sau từ hai kẻ mang vũ khí đối chiếu vân tay Lý Mân gọi tới báo, là hai nghi phạm bị truy nã.

Chiến quả không ngừng mở rộng.

Trước khi hành động bắt đầu Hứa Bình Thu lái xe tới cửa chi đội hình sự, xe bị chặn lại, ông ta thò đầu ra, cái mặt ông ta chính là giấy thông thành, gọi một cú điện thoại, chi đội trưởng hiện nhiệm Lý Triêu Đông vội vàng tới ngay.

Hứa Bình Thu buồn cười lắm, chi đội trưởng trước là Khổng Khánh Nghiệp vì sự kiện ở đội chống trộm cắp mà ngã ngựa, xem vị này có ngồi vững được không.

Vì Tôn Thiên Minh bị đưa tới chi đội tra hỏi, cho nên vừa thấy xử trưởng Hứa, Lý Triêu Đông xấu hổ giải thích:” Xử trưởng Hứa, Thiên Minh thật không ra gì, dám bắt cả đốc sát ... Cục trưởng Vương rất tức giận, gọi điện tới mắng tôi, tôi hết cách ...”

“ Biết rồi, người đâu?” Hứa Bình Thu rất lãnh đạm:

“ Ở phòng hội nghị ạ.”

Lý Triêu Đông nơm nớp lo sợ đi theo Hứa Bình Thu lên lầu, khỏi phải dẫn đường, trước kia ông ta cũng là chi đội trưởng, loại chuyện này mình đúng hay sai, chắc xử trưởng Hứa không dám bao che, to gan bắt đốc sát, khai trừ còn là nhẹ: “ Xử trưởng Hứa, đốc sát rất tức giận, ngang nhiên đối kháng, từ chối điều tra, chuyện rất khó giải quyết.”

“ Đúng là khó.” Tới cửa phòng hội nghị, Hứa Bình Thu đẩy cửa vào, hai vị đốc sát vội đứng lên chào, nhìn Tôn Thiên Minh cúi đầu không nói không rằng, hỏi: “ Đã có kết quả chưa?”

“ Chưa ạ.” Một vị đáp:

“ Đưa lời khai cho tôi xem.” Hứa Bình Thu đưa tay ra lấy giấy, chẳng có gì, lưa thưa vài dòng, nói là ra ngoài gặp ẩu đả, ra tay ngăn cản, sau đó bắt về: “ Ừm, xử lý ra sao? Ý tôi nói không định dùng cả thủ đoạn thẩm vấn mệt mỏi với cả người mình chứ?”

May mà hai đốc sát này còn biết khôn, không phải loại chó thả đâu cắn nấy như Triệu Tấn Lôi, với lại người trong nghề ai chả nhìn một cái ra sự kiện này có vấn đề: “ Xin xử trưởng Hứa cho chỉ thị.”

“ Dể tôi xử lý, sáng mai sẽ cho các cậu câu trả lời, đây rõ ràng là thù riêng, mượn cớ chấp hành nhiệm vụ báo thù, phải nghiêm túc xử lý, loại ngựa hại bầy không xứng làm cảnh sát ... Nghiêm.” Hứa Bình Thu quát một tiếng, Tôn Thiên Minh máy móc đứng dậy:

Đó là phản xạ điều kiện của người làm quân cảnh, Tôn Thiên Minh đứng lên, nhưng mà mắt nhìn Hứa Bình Thu phẫn nộ chứ không phải là tôn kính như trước.

Bình Luận (0)
Comment