Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 682 - Q5 - Chương 165: Hiền Không Làm Được Cảnh Sát. (5)

Q5 - Chương 165: Hiền không làm được cảnh sát. (5) Q5 - Chương 165: Hiền không làm được cảnh sát. (5)

“ Xem đi, đám vô văn hóa thiếu tố chất thật đáng sợ, dám trợn mắt nhìn lãnh đạo cơ đấy ... Các cậu không đối phó được thì để tôi ... Theo tôi.” Hứa Bình Thu quát:

Tôn Thiên Minh dù không phục vẫn cắn răng đi luôn, uy phong Lão Hứa không đùa, vừa đi qua thì bị Lão Hứa đá cho một phát lảo đảo, hắn quay đầu trừng mắt.

“ Xem xem, còn giống đội trưởng hình cảnh không? Lưu manh đấy à? Càn rỡ, đi ...” Hứa Binh Thu đi trước, Tôn Thiên Minh cúi đầu đi theo:

Mấy vị kia mất một lúc sau mới ngớ ra, người ta cứ thế mà mang người đi sao? Lý Triêu Đông trố mắt, thấy thế này không thích hợp, nhưng mà thách hắn dám ngăn cản, bị kẹp giữa rất khó xử:” Chuyện này ... “

Nói được nửa câu thì hắn vung tay làm động tác vô nghĩa, y là mình không làm chủ được rồi.

“ Chúng ta cứ báo lên là được, dù sao cũng không hỏi ra cái gì.” Hai vị đốc sát nhanh chóng thống nhất ý kiến, dù sao thì bên trên đánh nhau, mình nhiệt tình làm gì:

Dẫn Tôn Thiên Minh lên xe rồi Hứa Bình Thu cười ha hả, Tôn Thiên Minh đang bực, cứ lầm lầm lì lì, Lão Hứa mắng: “ Thiên Minh, thằng nhãi này giỏi lắm, dám đánh cả đốc sát.”

“ Đánh thì đánh rồi, thích làm gì thì làm.” Tôn Thiên Minh tự biết hết cứu rồi, chẳng khách khí gì hết.

“ Ủy khuất đến mấy cũng không đánh đốc sát chứ.”

“ Nếu là chuyện công thì tôi không có gì để nói, nhưng chúng rõ ràng là làm chó cho người ta cắn người mình, chuyện bé xé ra to.”

“ Đừng có cãi, dám nói cậu không sai không?” Lão Hứa nghiêm giọng quát:

Tôn Thiên Minh tịt luôn, hai bên đều sai cả, chỉ khác đốc sát người ta đứng ở điểm cao hơn: “ Tôi sai, nhưng tôi không thẹn với lòng, Quan Trạch Nhạc ỷ có cậu làm phân cục trưởng, gây sự đuổi hai công ty cạnh tranh đi, chúng tôi từng cho triệu tập hắn, nhưng bên trên ra lệnh thả, khiến hắn càng ngày càng ngông nghênh.”

“ Cho nên cậu với Dư Tội hợp kế, kiếm chuyện với hắn chứ gì?”

“ Chẳng liên quan gì tới cậu ấy, do tôi hạ lệnh, xử lý thế nào thì xử lý, tôi có thể mất cảnh phục, nhưng tôi không phục.”

Ái dà, Hứa Bình Thu không hiểu nổi, làm sao Dư Tội tụ tập một đám vô nguyên tắc bên mình như vậy, không cảnh cáo không được, nếu không con sâu hại đó đục hết đội ngũ. Ông nghĩ chút rồi nói: “ Cậu nên nói thật, chuyện này Dư Tội là chủ mưu, cậu là tòng phạm, trách nhiệm nhẹ hơn nhiều.”

“ Chẳng liên quan gì tới cậu ấy, do tôi hạ lệnh.” Tôn Thiên Minh vẫn câu nói đó:

“ Thế cậu ta có nói cho cậu là cậu ta chuẩn bị đi đập cả Chanh sắc niên hoa không?”

Hả, Tôn Thiên Minh mắt lồi ra: “ Cậu ấy không nói, làm sao cậu ấy dám to gan như thế.”

“ Nếu dám thì sao?”

Tôn Thiên Minh bình tĩnh lại, chuyện nếu thế thì hỏng mất: “ Xử trưởng Hứa, e sẽ có nguy hiểm ... Dư Tội tuy làm việc hơi quá đà, song đội ngũ không thể không có người dám làm như cậu ấy, chuyện này ...”

Như muốn cầu xin gì đó, nhưng nuốt vào, Hứa Bình Thu cười: “ Nghề của chúng ta có lúc nào không nguy hiểm chứ, song tôi ủng hộ cậu ấy ... Tôi cũng ủng hộ cậu, tuy cậu sai, song vẫn còn lương tâm của cảnh sát, không phải vì đem tư lợi vào công tác.”

Tôn Thiên Minh không ngờ chuyện chuyển biến thế này, chỉ là càng nghe càng thấy áy náy, ấp úng mãi không nói ra được: “ Tôi ... Tôi làm việc không có chừng mực, thiếu thấu đáo ... Tôi ...”

“ Tiếp theo tôi cần cậu làm việc không chừng mực đó đấy, chuyện hôm nay làm thành không công, làm hỏng, có tội. Có dám làm không?” Hứa Bình Thu nói lớn:

“ Xử trưởng Hứa cứ ra lệnh.” Tôn Thiên Minh ưỡn ngực, tưởng mình song rồi không ngờ chuyển biến thế này, lòng cảm kích lắm, tỏ rõ thái độ kẻ sĩ chết vì tri kỷ:

“ Bắt Kiều Tam Vượng, theo định vị, hắn ở trong một hội sở, đả kích Chanh sắc niên hoa sắp bắt đầu, hắn sẽ nhanh chóng biết chuyện, hậu phương có hỗ trợ kỹ thuật cho cậu. Điều tôi cần nhắc là, tên này có cấu kết quan cảnh, không đóng đinh chết được hắn sẽ bị cắn trả.” Hứa Bình Thu hỏi lại lần nữa: “ Có dám làm không?”

“ Loại người này sớm phải bắt rồi, có gì không dám.” Tôn Thiên Minh hưng phấn, nằm mơ cũng không dám nghĩ còn có cơ hội như thế, sớm xác định sự nghiệp này xong rồi thì còn sợ gì:

“ Được, tôi thích nam nhân có gan như cậu, người đã chuẩn bị cho cậu, là cảnh sát quê cùng với cục công an huyện, bọn họ căn bản không biết thân phận Kiều Tam Vượng. Tôi yêu cầu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy hắn, bí mật áp giải tới địa điểm chỉ định.”

“ Xử trưởng cứ yên tâm, tôi không để hắn thoát.”

…………….. …………….

Lúc này xe đã tắt máy, từ xa xa nhìn thấy chữ hội sở Nghê Hồng ở trên đường Tân Hà, Tôn Thiên Minh xuống xe có mấy bóng đen đứng đợi, trao đổi vài câu, những người đó lần lượt lên xe, Tôn Thiên Minh ở trên xe nhận vũ khí, chuẩn bị hành động ...

Tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo đó là tiếng quát tháo cùng với tiếng người kêu la hoảng loạn.

Bình Quốc Đống nhíu mày, tâm tình có chút bực bội, hôm nay hơi tà, rõ ràng là bài rất tốt, nhưng mà lại hỏng mấy ván, lại nghe tiếng ồn áo bên ngoài, lòng khó chịu, nhíu mày,

Quan Trạch Nhạc nhìn ra cậu không thống khoái, nói nhỏ:” Để cháu ra xem. “

Rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Rầm, cửa phòng bị đá mạnh, Quan Trạch Nhạc "á" một tiếng, ngã trỏng gọng, một đám mặc cảnh phục, tay cầm vũ khí xông vào liên tục quát tháo không được nhúc nhích, tiếp đó là mấy cái dùi cui quất thẳng người trên bàn. Kiều Tam Vượng phản ứng rất nhanh, nhưng đối phương càng tàn nhẫn, đá một phát làm hắn dính vào tường, vừa bò lên hai tên cảnh sát đen nhỏm xông tới còng luôn.

“ Các người là ai?”

“ Làm cái gì thế hả?”

“ Người đơn vị nào, bảo lãnh đạo các người ra đây nói chuyện.”

Mấy người trong phòng này thân phận không thấp, nên giữ được trấn định, chỉ mặt quát mắng, ai ngờ mắng nhầm người rồi, một cảnh sát răng cửa to như hạt ngô, đầu như củ tỏi, vừa gầy vừa đen, vung tay tát luôn: “ Vênh váo cái buồi, chúng mày tụ tập đánh bạc mà còn có lý à? Còn dám láo vả rụng răng.”

Phó cục trưởng Tần ôm mặt sững sờ, Bình Quốc Đống tức suýt ngất xỉu, song ông ta biết, đơn vị cảnh vụ cơ sở thích dùng mấy thằng ngốc đầu óc chậm chạp kiên quyết chấp hành mệnh lệnh để thi hành công vụ, không ngờ có ngày mình gặp tai ương, nhìn Kiều Tam Vượng bị hai tên đấm đá, cố giữ bình tĩnh nói: “ Đồng chí, đi bắt cờ bạc chứ gì, tiền đều của các đồng chí, đừng động chân động tay, đây là cục trưởng Tần Thao của cục tài chính, đây là ông chủ Lật của Cty mậu dịch xe hơi, tuổi lớn rồi, không chịu nổi nắm đấm của các cậu đâu, muốn phạt tiền thì giải quyết ở đây đi.”

Uyển chuyển nói ra, mấy vị ở đây vừa có tiền vừa có quyền, các cậu không đụng vào được đâu.

“ Cục trưởng lớn cỡ nào nhỉ?” Tên đầu tỏi hỏi tên má hóp:

“ Không biết, chắc là bằng đồn trưởng của chúng ta.” Tên kia chả coi ra gì, vì thế định bẻ tay còng luôn Bình Quốc Đống, ông tay hay dở gì cũng xuất thân cảnh sát, lách mình tránh được, cảnh sát đó quát:” Đứng im, có tin tao tát rơi răng không?”

“ Tôi cũng là cảnh sát, bảo người dẫn đội tới đây.” Bình Quốc Đống sầm mặt rút súng lấy phù hiệu ném lên bàn, nhìn chằm chằm đám cảnh sát tập kích bất ngờ, nhìn thế nào cũng không giống cảnh sát:

Sợ rồi, đám cảnh sát thấy súng là run, cả đồn mới có một khẩu, ai có súng là chức vụ to lắm, một người giọng khỏe hô: “ Đội trưởng, có chuyện rồi.”

Đứng ngoài kia là Viên Lượng của đại đội hình sự huyện Cổ Trại và Tôn Thiên Minh đang cười trộm, ai ngờ Bình Quốc Đống còn mang theo súng, không thể không xuất hiện rồi.

Bình Luận (0)
Comment