Đám lãnh đạo trong phòng chỉ tức giận chứ không hề sợ, chuyện như thế này không phải là không có, bọn họ chưa từng gặp cũng nghe rồi, kết cục luôn là người dẫn đội rối rít chạy tới xin lỗi. Lần này Bình Quốc Đống nhìn người dẫn đội đi vào thì ngớ ra: “ Là anh à?”
“ Đúng, là tôi đây.” Tôn Thiên Minh cười nhạt:
“ Tôn Thiên Minh, anh chán sống rồi.” Bình Quốc Đống nhìn đám cảnh sát sứt môi lồi rốn không nhịn được cười, chơi trò này thì trẻ con quá:
“ Cục trưởng Bình, anh nhìn nhầm người rồi đấy, các anh em cho họ biết thân phận của các cậu.” Tôn Thiên Minh rống lên:
“ Cảnh sát đồn công an xã Dương Đầu Nhai, Lý Thuyên Dương.”
“ Cao Tiểu Binh, như trên.”
“ Trần Đại Quân, cũng như trên.”
Quả nhiên là như sấm nổ bên tai, Bình Quốc Đống dở khóc dở cười, bảo sao đám này không hiểu tiếng người, té ra là bọn cảnh sát quê ở nơi trời cao hoàng đế xa tới, có điều lòng ông ta cũng lạnh ngắt, nếu bị bắt tại trận thế này thì mất mặt lớn.
Thở dài, thôi vậy ai đi tranh với đám này, Bình Quốc Đống hạ giọng: “ Đội trưởng Tôn, nể mặt anh em dưới cùng mái nhà.”
“ Tôi rất nể mặt anh rồi đấy, thằng cháu ngoại anh gây chuyện không chỉ một lần, nhưng nó không nể mặt tôi, hôm nay vu cho cả đội ba rồi ... Bình Quốc Đống, bây giờ tôi chính thức bắt anh vì tội tụ tập đánh bạc.” Tôn Thiên Minh đi thẳng tới:
“ Dám à?” Bình Quốc Đông cầm súng lên, mặt vặn vẹo:
“ Thử bắn xem ..” Tôn Thiên Minh đi tới trước mặt Bình Quốc Đống để súng chía vào trán, hắn khác cảnh sát quê, thấy chốt bảo hiểm chưa mở:
Bình Quốc Đống hạ súng ném lên bàn, định dùng tội danh này làm khó ông ta à, nào dễ thế: “ Đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu.”
“ Bắt lấy.”
Cảnh sát quê ào ào xông tới, bắt thằng cha láo nhất này, còng tay, cho mấy bợp vào đầu, mẹ nó, cảnh sát đi đánh bạc, nào mất mặt anh em, nào là già không nên nết ... Bình Quốc Đống hai mắt phun lửa nhìn từng tên một như muốn ghi nhớ trong lòng.
“ Có ghi nhớ cũng vô ích, bọn họ đều là hiệp cảnh thôi, sáng làm cảnh sát, chiều đi làm ruộng, anh kiếm chuyện với họ càng nhục thêm thôi.” Tôn Thiên Minh không nhịn được cười, Dư Tội chơi chiêu này thật hiểm, dẫn đám cảnh sát quê đi, hiệu quả hơn cả đặc cảnh, có khi bảo bắt chủ tịch nước cũng dám:
“ Không không, chúng tôi không đi làm ruộng nữa rồi, đi buôn gạo.”
“Đúng rồi, còn cả phân bón, thuốc sâu.”
Một câu làm Bình Quốc Đống uất hộc máu, không dám chống cự chuốc thêm nhục vào thân nữa.
Tiếp đó là chụp ảnh, lấy lời khai, đám cảnh sát quê trố mắt là sòng bạc này tới con số cả vạn, ở quê đánh mấy hào một ván là to rồi, kiểm tra ví mang theo càng hết hồn, lợi hại quá, tiền mặt phải đo bằng thước. Trong một cái ví màu nâu có gói viên thuốc nhỏ màu lam, bên ngoài có hình nữ nhân khỏa thân.
Một cảnh sát quê chỉ cục trưởng Tần: “ Biết rồi, ông này làm ở bên kế hoạch sinh sản chứ gì.”
Viên Lượng đấm ngực ho khù khụ, không dám nói gì.
Bắt giữ rất thuận lợi, chỉ tốn chưa tới 10 phút, dọn dẹp hiện trường xong, đám cảnh sát quê nói cười dẫn nghi phạm đi, có điều vừa xuống lầu thì đã chật kín người, có khách, có người kinh doanh hội sở, mặt đau khổ, xảy ra chuyện này về sau khỏi làm ăn.
“ Đồng chí, đồng chí ... Lãnh đạo các đồng chí gọi điện tới, xin nể mặt.”
Ông chủ cầm di động tới, thời tiết tháng mười sắp chuyển sang đông rồi, buổi tối khá lạnh, ông ta thì mồ hôi như vừa xông hơi xong:
“ Lãnh đạo nào?” Tôn Thiên Minh nhíu mày, Bình Quốc Đống thì đắc ý lắm:
“ Phó cục Miêu Kỳ ...” Ông chủ nói vào điện thoại:” Phó cục Miêu ạ, vâng vâng, tôi đang nói chuyện với mấy đồng chí chấp hành nhiệm vụ.”
Nói rồi đưa điện thoại cho Tôn Thiên Minh.
Miêu Kỳ là phó cục trưởng chủ quản hình sự, Tôn Thiên Minh không ngờ đụng tới tầng cấp này, Bình Quốc Đống cười lạnh: “ Tôn Thiên Minh, con rể phó cục Miêu là cổ đông hội sở này, anh định chọc vào nốt à? Chuyện chúng ta thì chúng ta giải quyết riêng, tôi dẫn thằng cháu tới nhà tạ tội sau ...”
Tôn Thiên Minh cầm điện thoại lên nghe, bên kia nói: “ A lô, anh ở đơn vị nào, ai cho anh tới đó tra xét? “
Giọng oang oang truyền cả ra ngoài, đám Bình Quốc Đống tưởng là xong rồi, dè đâu Tôn Thiên Minh còn chẳng buồn trả lời, cúp điện thoại thuận tay ném trả ông chủ, rống lên:” Phòng bao số 05 hội sở tư nhân Nghê Hồng dính tới nghi án tụ tập đánh bạc, bắt tại hiện trường 5 người, xin mời người dân phối hợp với chúng tôi chấp hành công vụ ... Đưa người đi.”
“ Tránh đường, tụ tập nhìn cái gì muốn ăn đòn đấy à?”
“ Này, này trừng mắt với tôi phải không, muốn bắt luôn không?”
Mấy cảnh sát quê được thể hung hăng chỉ đám người thành phố ăn mặc đẹp đẽ, vung vẩy gậy, đám nam nữ thấy đám này hung hãn như thế thì im thít. Cảnh sát đi một cái, khách cũng lũ lượt kéo nhau đi sạch, ông chủ mặt xám như tro tàn đứng ở giữa đại sảnh ...
Đi bắt một người mà tóm được cả đống, cậu cháu Bình Quốc Đống, Quan Trạch Nhạc, lại có cả phó cục trưởng cục tài chính Tần Kiến Công, ông chủ Lật Tiểu Đường, quả nhiên là quan cảnh phỉ một nhà.
22 giờ 50 phút, cảnh sát 110, cảnh sát phân cục Tập Hổ Doanh hay tin Chanh sắc niên hoa bị tra xét thì hốt hoảng tới hiện trường, không ngờ nơi này bị đặc cảnh trông giữ, mặt lạnh tanh hỏi: “ Khẩu lệnh?”
“ Còn cần khẩu lệnh nữa à, đồng chí đây là giấy tờ của tôi.” Một cảnh sát đưa giấy tờ ra:
“ Tránh sang bên, đừng cản trở giao thông.” Đặc cảnh thấy không có khẩu lệnh liền không khách khí nữa:
Thế là cảnh sát cũng giống người dân chỉ có thể đứng ngoài quan sát, cách hiện trưởng 1km, cảnh sát giao thông xuất hiện, trừ xe cảnh sát ra thì không còn xe nào qua lại nữa, chỉ thấy cả đại dương hai màu xanh đỏ liên tục loáng lên, thành cảnh đẹp trong đêm.
“ Tra tốt lắm, phải làm từ lâu rồi.”
“ Phải bắt mới đúng, làm hỏng hết bọn trẻ xung quanh đây rồi.”
“ Đóng cửa cũng tốt, đỡ phải nhìn phát thèm.”
“ Liệu có làm nổi không đấy, chỗ này lai lịch lớn lắm.”
“ Muốn hay không thôi, biết Thịnh Đường năm xưa không, nghe đâu bà chủ lên giường với cả phó thị trưởng, vậy mà bảo sập là sập đấy thôi, tay phó thị trưởng đó trốn biệt chục năm chưa về.”
Có thể nghe thấy tiếng hò reo cổ vũ của đám đông xung quanh, loại chuyện sảng khoái lòng người thế này, người dân luôn có nhiệt tình cực cao, đã tạo thành hồi sóng gió không nhỏ trên mạng.
Đúng 23 giờ, hai xe tin tức đi qua tuyến cảnh giới, làm đám cảnh sát kinh ngạc là họ tới thẳng trước đại sảnh đỗ lại, không lâu sau lại có mấy cái xe tin tức nữa đi thẳng vào.
Phẫn nộ, bị cảnh sát lật tung ổ lên mà cảnh sát khu vực không biết ai làm.
Phân cục Tập Hổ Doanh nằm sát phân cục 3, 4 và 6, tổng động viên lực lượng tới, nhưng căn bản không vào được, điện thoại liên tục báo lên, cuối cùng tới nhân vật tối cao.
“ Thiếu Phong, có chuyện gì thế?” Bà Vương thấy chồng suýt nữa đập điện thoại thì kinh ngạc, chồng bà xưa nay luôn nho nhã:
“ Không sao, chuyện công tác ấy mà.” Vương Thiếu Phong ngồi xuống ban công, lấy không khí lạnh áp chết lửa giận trong lòng, cố mỉm cười: “ Tiểu Phù, em nói có lạ không, Chanh sắc niên hoa bị tra mà cục trưởng như anh không biết gì cả.”
Vương Phù năm nay 46 tuổi, tuy đã vào tuổi trung niên có lẽ do cuộc sống an nhàn nên vẫn hết sức xinh đẹp, da dẻ căng mịn, vóc dáng gọn gàng như mới ngoài 30, bà làm ở chính phủ thành phố, hai vợ chồng mấy chục nhau tương kính như tân, sớm thành giải thoại trong giới cảnh sát: “ Không thể nào, anh nghe tin ở đâu, hay là lại đồn thổi? ... Nếu là thật thì bên trên ra tay sao? Nếu không báo cho anh, chả phải lãnh đạo bất tín nhiệm nghiêm trọng rồi à?”