Chưa bao giờ gặp cảnh sát nào hào phóng như thế, tiếng vỗ tay hết sức nhiệt tình, Dư Tội dẫn người vào thang máy, không đủ chỗ, có người chạy thang bộ, Tiêu Mộng Kỳ điều phối đặc cảnh các tầng hiệp trợ phóng viên.
Các loại hung khí bị kiểm soát xếp thành hàng dài, đủ loại công cụ hút chích, chia thành từng loại, nghi phạm cúi đầu ngồi chật hành lang, còn cả phòng mỹ nữ quần áo chưa mặc đủ, quấn khăn tắm, dứt khoát không ngẩng đầu.
Phóng viên hai mắt tỏa sáng, tin tức tuyến đầu thế này cực hiếm, thế nào cũng là tin nóng hổi. Khi sắp tơi tầng thượng, Dư Tội đang nhìn mỹ nữ hộp đêm xếp hàng tiếp nhận điều tra tới ngây người thì Tiêu Mộng Kỳ bỗng dưng ở đâu xuất hiện, đẩy một cái mắng: “ Anh là chỉ huy đấy, cái vẻ mặt này bị phóng viên chụp được thì tha hồ bêu rếu.”
Dư Tội chối bay chối biến: “ Nói linh tinh, đó là ánh mắt vừa yêu vừa hận với các cô gái lỡ bước.”
“ Hừ, anh chỉ mong bao hết bọn họ chứ gì?” Tiêu Mộng Kỳ chế giễu:
“ Đúng là có suy nghĩ ấy, nhưng mà không có năng lực kinh tế ... Thử Tiêu, anh đâu rồi?” Dư Tội cầm bộ đàm gọi, Thử Tiêu đáp đang ở tầng 18 tiếp phóng viên, bỏ bộ đàm xuống, nhìn Tiêu Mộng Kỳ trong trang phục huấn luyện, rất dụ hoặc, so với mấy cô gái ăn mặc hở hang bên kia chỉ hơn không kém:
Tiêu Mộng Kỳ dần quen với loại ánh mắt trắng trợn này của y rồi, cô chẳng buồn quát nữa: “ Này, hai tầng trên cùng đừng cho người ta chụp ảnh.”
“ Vì sao?”
“ Anh giả ngốc hay ngốc thật đấy?”
À, Dư Tội hiểu ra, nơi đó trang trí xa hoa như hoàng cung, e không phải người thường có thể hưởng thụ được, tuy giờ đặc cảnh khống chế, nhưng khi xử lý, e đại đa số phải thả đi, dù có sử dụng ma túy, nghiêm túc mà nói cũng chẳng phải chuyện lớn: “ Nghe cô, để Lão Hứa xử lý.”
“ Chà, lần đầu tiên tôi thấy anh nghe người khác khuyên.” Tiêu Mộng Kỳ bĩu môi, cái này cũng là thói quen rồi, cứ nói chuyện với y là không nhịn được mỉa mai:
“ Đạt được mục đích là đủ, nếu chọc hết tất cả mọi người thì dại quá, làm người phải biết khiêm tốn chút.” Dư Tội chợt quay sang nghiêm mặt:” Cô còn nói tôi, cô đang châm chọc tổng chỉ huy đấy, đây là hành vi hết sức không khôn ngoan, giờ tôi lệnh cô, tới cửa thoát hiểm đợi tôi.”
“ Làm gì?” Tiêu Mộng Kỳ biết y mượn việc công trả thù riêng, không phục tùng:
“ Trò chuyện thả lỏng với tổng chỉ huy, buông lỏng thần kinh ... Đi nào, khó khăn lắm mới được làm lãnh đạo một chuyến, phải dùng quy tắc ngầm với nữ cấp dưới chứ, không phục tùng tôi cho cô biết tay.” Dư Tôi đắc ý chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước đi:
Chắc là ra đó hút thuốc đây, Tiêu Mộng Kỳ nhìn bộ dạng đó như trẻ con bắt chước người lớn, thấy rất đáng yêu, thấy không có ai chú ý, cũng nhanh chân đi theo, có chuyện cô luôn tò mò: “ Dư Tội, anh và Lão Hứa ở trên xe nói chuyện gì thế, sao lại trao quyền chỉ huy cho anh, tôi còn tưởng anh bị xử phạt cơ.”
“ Bí mật cảnh vụ, đừng nghe ngóng bừa bãi.”
“ Xì, trông cái mặt đắc ý kìa.” Tiêu Mộng Kỳ chướng mắt lắm:
Em gái này tò mò thật là nặng, Dư Tội bất ngờ dừng lại làm Tiêu Mộng Kỳ suýt va phải, mắt híp lại cực gian:” Cô muốn biết cũng được, nhưng phải đồng ý với tôi một việc.”
“ Việc gì?” Tiêu Mộng Kỳ dè chừng:
“ Tôi làm bạn trai cô, quan hệ hai bên thân mật rồi tôi sẽ đem bí mật nói cho cô.”
“ Đi chết đi.”
“ Á, á ... Cô dám nhéo tổng chỉ huy.”
Trong tầng lầu vẫn quay chụp, lối thoát hiểm chủ đề ái muội vẫn tiến hành, ngoài kia cảnh sát lần lượt tới đem từng đợt người đi, sau màn kinh tâm động phách, vẫn chưa biết kết quả sẽ thế nào.
“ Vào hàng, từng người lên xe ...
Tiêu ca đứng ở cửa đắc ý lắm, vẻ mặt đường hoàng mà trang trọng, giọng nói vang vang dễ nghe, hắn liếc về phía ống kinh máy quay, ưỡn lưng làm tư thế thật ngầu, phất tay với đám mỹ nữ:” Giữ đội hình.”
Ài, cái lúc này rồi còn đội hình khỉ gì nữa, các chị em đi ra kệ đùi kệ ngực, ra sức ôm mặt, nhìn một cái thấy cả rừng đùi trắng lóa mắt, các loại giày cao gót, mép váy cũng cỡn gió thổi chả bay lên nổi, mỗi bước chân là cảnh sắc bên trong như ẩn như hiện, lúc này Tiêu ca sao không thêm một phần thương hương tiếc ngọc cho được.
“ Ái ..” Có em gái không cẩn thận, giày cao gót trẹo đi, trẹo chân rồi, người nghiêng đi ngã ra đất, chẳng kịp che mặt nữa, các đặc cảnh ném cho ánh mắt căm ghét:
“ Sao thế?” Tiêu ca chẳng cần suy nghĩ, đi thẳng tới đỡ em gái lên, quan tâm hỏi:” Có đau lắm không? Xuống thềm cẩn thận chút ... Không sao, khóc cái gì, cùng lắm là hiệp trợ điều tra, không phải là không thả ... Nếu tiếc nơi này, ra rồi lại quay về làm tiếp.”
Úi cha, em gái kia vốn đang khóc, tức thì giận tới không khóc được nữa, hai cô gái trước sau che miệng cười, trong ống kính, cái không khí truy quét thổ phỉ mại dâm vốn phải nghiêm túc bị phá hoại hết sạch.
“ Cắt, cắt, đoạn này cắt đi.” Phỏng vấn hiện trường ra lệnh:
Người quay phim nói:” Bảo tên béo kia tránh ra, chướng mắt lắm, không kiếm được cảnh sát sát nào hình tượng tốt hơn à, uy phong chút.”
“ Được.” Phóng viên chạy tới, tìm đặc cảnh hỏi, đặc cảnh chỉ một cái xe, không lâu sau Tiêu Mộng Kỳ từ trong lầu chạy ra, phải thừa nhận chủ nhiệm Tiêu xuất hiện ở trường hợp này quá chuẩn, cảnh phục gọn gàng, khí chất lạnh lùng mạnh mẽ đối lập hoàn toàn với đám cô gái lỡ bước hở hang diêm dúa.
Tiêu ca không hay biết rằng mình bị người ta chướng mắt, còn tưởng mình hay ho lắm, vẫn đứng đó diễu võ giương oai, Du Phong từ trên xe chỉ huy chạy xuống kéo đi, Thử Tiêu không đi:” Kéo gì mà kéo, khó khăn lắm mới có cơ hội lộ diện, sao Tiêu Mộng Kỳ cả ống kính cũng cướp vậy?”
“ Thử Tiêu, bộ dạng hèn mọn của cậu làm tổn hại hình ảnh cảnh sát nhân dân lắm, ĐTH họ bất đắc dĩ thôi, khi nào bắt cảnh sát tham ô hủ bại thì cậu sẽ có phần.” Du Phong gầy gò ra sức kéo không cho hắn xuất hiện trước ống kính:
“ Gì chứ, tôi hèn mọn à … á à, anh có ý gì, anh bảo ai tham ô hủ bại, muốn chết à?” Thử Tiêu nhéo Du Phong, Du Phong vội chỉ một góc hiện trường, Hứa Bình Thu xuống xe chưa lâu đang đứng xem, hắn cuống lên, chui vào xe:
Lý Mân vừa thấy Thử Tiêu đã cười bò:” Tiêu à, người biết thì nói cậu muốn đỡ cô ta, không biết thì tưởng hai người là một đôi ... Cậu xem, giống không?”
“ Xì.” Thử Tiêu ngồi xuống, tự tôn tổn thương nặng, vỗ đùi nói:” Sao nào họ cũng là nữ nhân, có tội có lỗi cũng không thể coi người ta không phải là người chứ?”
Uầy, có lý phết, Du Phong giơ ngón cái: “ Cậu thật bác ái.”
“ Phì, cậu ta có mà chỉ mong dẫn về nhà thì có.” Lý Mân không thèm để ý, tiếp tục quan sát màn hình, lát sau cầm bộ đàm lên: “ Số 0 ... Xe 56RR xuất hiện, lặp lại xe 56RR xuất hiện ...”
“ Cho vào đi.” Giọng Hứa Bình Thu đáp:
Đại bộ phận ảnh sát nơi này đều biết đó là xe riêng của cục trưởng Vương, xe vừa đi tới gần tuyến cảnh giới là nào người của phân cục, đốc sát chạy tới, như đàn con lạc mẹ, cửa sổ xe hạ xuống, Vương Thiếu Phong không vui hỏi: “ Sao các anh còn đứng ngoài xem?”
“ Không vào được ạ, phải có khẩu lệnh.”
“ Cả đốc sát chúng tôi cũng phải có khẩu lệnh, không cần biết là ai.”
Vương Thiếu Phong sầm mặt, ông ta thấy đặc cảnh rồi, là phó sở trưởng, chuyện này ít nhất phải cho ông ta biết chứ. Lúc này ông ta rất nghi, có thể là sở trưởng Thôi ra lệnh.
Không nhiều lời, ông ta đi qua, căn bản là chẳng cần khẩu lệnh gì, đặc cảnh kính lễ nhường đường làm hư vinh của Vương Thiếu Phong thỏa mãn lắm.