Xem ra nơi này đã gần tới hồi kết, hai chiếc xe chở người đóng cửa lại rời đi, nhân viên cảnh vụ đủ loại đi qua đi lại bận rộn, còn có phóng viên khắp nơi, động tĩnh này quá lớn rồi.
Là ai?
Vương Thiếu Phong hơi chờn, nếu là sở trưởng Thôi trực tiếp dùng đặc cảnh, vượt qua chủ quản như ông ta, vậy thì không thể không cân nhắc lời vợ.
Có một đặc cảnh tới gõ cửa kính, kính lễ: “ Báo cáo, chúng tôi đợi ngài đã lâu.”
Đặc cảnh đó chỉ một chỗ đỗ xe trong góc, vừa xuống có mấy người tháp tùng tới một chiếc xe đỗ ở trong chỗ tối.
Rầm, đóng cửa lại, không cần nhìn Vương Thiếu Phong biết là ai, chất vấn: “ Lão Hứa, rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Chuyện nhỏ, truy quét mại dâm ma túy thôi.” Hứa Bình Thu đáp tỉnh bơ:
“ Vì sao tôi không biết gì cả?” Vương Thiếu Phong phẫn nộ: “ Lão Hứa, chúng ta là bạn học, bên trên lần này vượt qua tôi, tổ chức hành động lớn như thế, phải chăng có ý kiến gì với tôi ... Sở trưởng Thôi rất coi trọng anh, lúc quan trọng sẽ không bỏ mặc bạn học chứ?”
Hứa Bình Thu đủng đỉnh nói: “ Sở trưởng Thôi không biết việc này, tôi làm đấy.”
Vương Thiếu phong nghẹn lời.
“ Tôi điều thủ hạ của Dương Vũ Bân đấy, mục tiêu chỉ tôi và ông ấy biết.”
“ Anh ... Anh ... Thế này là phạm tội, tự ý điều động lực lượng, chưa được cấp quyền đã hành động ... Lão Hứa, anh bảo tôi nói gì đây?” Vương Thiếu Phong không ngờ chuyện lớn như vậy do một tay Lão Hứa gây ra:
“ Thế thì đừng nói, xử lý chuyện nơi này trước đã.”
“ Chuyện do anh gây ra, anh đi mà xử lý, Hứa Bình Thu, anh quá đáng rồi đấy, chuyện này tôi sẽ báo lên sở trưởng Thôi, anh đợi giải thích với đảng ủy đi.” Vương Thiếu Phong mở cửa định đi, hoàn toàn quên mấy lời tình nghĩa bạn bè vừa nói ra:
Hứa Bình Thu vẫn trấn tĩnh, hời hợt nói một câu sau lưng:” Kích động chỉ hỏng việc thôi.”
“ Anh nói tôi à?” Vương Thiếu Phong cười lớn, cho rằng Hứa Bình Thu gây họa đang muốn nhờ mình giải quyết:
Hứa Bình Thu không nói, đưa một cái laptop Apple tới, trong đó là phát hiện ở hiện trưởng, Vương Thiếu Phong cười khẩy liếc mắt qua, càng nhìn mặt càng tái đi, súng, đạn, ma túy, tuy chưa có thống kê chính xác nhưng đủ cho ông ta im lặng rồi, chuyện này vượt quá xa dự liệu của ông ta.
“ Tôi sẽ giải thích thế này, đặc vụ tổng đội trong quá trình truy lùng nghi phạm bỏ trốn, phát hiện Chanh sắc niên hoa có vô số hành vi phạm pháp, theo điều lệ đặc vụ, khi nguy cấp có thể điều động mọi cơ cấu chi viện, các nhân viên cảnh vụ hữu quan cần áp dụng biện pháp cần thiết ... Đúng rồi, bắt được một kẻ truy nã.” Hứa Bình Thu điểm nhiên bố trí:
Vương Thiếu Phong mắt tóe lửa:” Anh nổ súng trước mới tìm bia bắn sau.”
“ Khác gì nhau, trúng đích là được.” Hứa Bình Thu thong thả nhả khói:
“ Lão Hứa, anh được, được lắm ...” Vương Thiếu Phong lại đóng cửa xe vào: “ Tôi không tin anh không biết Chanh sắc niên hoa liên quan tới chính phủ tính cùng vài người trong đội ngũ, đụng vào nơi này một cái, diện đả kích lớn thế nào, anh có nghĩ tới hậu quả không? Công tác của chúng ta sau này làm sao được các phương diện ủng hộ nữa sẽ rất khó triển khai.”
“ Vậy nên mới cần cùng anh thảo luận, việc quan hệ các phương diện thì anh khéo lắm mà. “ Hứa Bình Thu liếc mắt một cái khinh bỉ: “ Bạn học cũ, anh là cấp trên tối cao, chính tích lớn thế này không cần à? Coi như anh không cần, chuyện vẫn tính cho anh thôi, anh thử nói là tôi làm, anh không biết gì xem có ai tin không? Giả sử họ biết là anh chẳng biết gì, không kiểm soát được đội ngũ thì sẽ thế nào nhi?”
“ Anh ...” Vương Thiếu Phong chỉ mặt, kích động muốn tát một cái:
“ Vậy anh nói sao đây, bao nhiêu chứng cứ thế này, phóng viên cũng đã quay chụp xong ... À phải quan viên bị nhốt trên tầng thượng nhiều lắm, có chủ nhiệm ủy ban cải cách, có trưởng phòng thuế vụ, có ...” Hứa Bình Thư gập ngón tay, cứ đếm tới cái tên nào lại tặc lưỡi vài cái:
“ Đủ rồi.” Vương Thiếu Phong rống lên:
“ Được, đủ rồi, vậy chuyện này anh không tiếp nhận thì tôi xử lý nhé, dù sao nhiều người chướng mắt với tôi, muốn đuổi tôi về tuyến hai, tôi không khách khí với họ làm gì.” Hứa Bình Thu chẳng vội, bà bầu lâm bồn thì phải đẻ thôi:
Vương Thiếu Phong biết mình nắm cũng trúng đạn rồi, gánh hay không gánh người ta cũng tính lên đầu, không gánh lấy hậu họa càng khó kiểm soát.
Hứa Bình Thu mở cửa: “ Phó sở trưởng Vương, tôi thông báo rồi đấy, xuống tiếp nhận phỏng vấn đi, anh giỏi cái này lắm mà.”
Giọng nói đầy mỉa mai, Vương Thiếu Phong đáp lại bằng cách xuống xe đóng cửa hết cỡ.
Thế nhưng khi đặc cảnh dẫn Vương Thiếu Phong tới trước vô số phóng viên, trên mặt ông ta đã thay phẫn nộ bằng trang trọng và nghiêm túc, phong thái nho cảnh mười phần, cực kỳ thu hút ống kính.
Đây mới là lãnh đạo công an chứ, không ít phóng viên nghĩ thế.
Chỉ là không ai biết cục trưởng Vương đứng trước ống kính còn đau khổ hơn cả người đứng sau kinh doanh nơi này.
23 giờ 40, xử lý hiện trưởng đã tới hồi kết, Dư Tội đi ra từ cửa sau, nơi này không ai chú ý, lúc này tất cả bị Vương Thiếu Phong thu hút hết rồi, điều này làm y khá khó chịu, chiến quả lớn như thế đoán chừng bao phủ hết lên đầu lão già ngụy quân tử đó rồi.
Lên xe, xe lập tức khởi động, không ngờ câu đầu tiên Hứa Bình Thu hỏi lại là: “ Thấy sướng không?”
“ Sướng.”
Hứa Bình Thu cười ha hả: “ Ngàn vạn lần đừng phạm vào sai lầm kiêu binh đấy, chưa xong đâu.”
“ Tôi biết, xử trưởng Hứa, sao họ Vương lại tới đây?” Dư Tội không hề che dấu sự căm ghét:
“ Có gì là, cậu gây họa, cậu không gánh nổi, tôi gây họa, tôi cũng không gánh nổi, phải kiếm người gánh chứ.”
Dư Tội giơ ngón cái: “ Đây là cảnh giới tối cao của vả mặt, đó chính là tự vả.”
Lái xe ngồi ẩn trong bóng tối nghe câu bình luận của Dư Tội bật cười, cười một cái Dư Tội giật mình: “ Oa, chủ nhiệm Nhâm sao chú cũng ở đây?”
“ Cái thằng nhãi này, còn hỏi sao, không có người chủ nhiệm Nhâm ngầm hỗ trợ sao việc thuận lợi như vậy ... Về sau chịu khó học tập Lão Nhâm vào, làm việc kín tiếng chút.” Hứa Bình Thu mắng:
Dư Tội "ồ" một tiếng, hẳn trong số khách khứa trong kia cũng gài đầy đặc vụ rồi, Chanh sắc niên hoa làm gì chắc Lão Hứa biết từ lâu, đợi lợn nuôi béo mới thịt, đạo lý này y hiểu, mùi âm mưu nống nặc đó làm không dám hỏi thêm nữa, lòng chửi thầm Lão Hứa không phải loại tử tế.
Xe đi không xa Hứa Bình Thu đưa Dư Tội điếu thuốc: “ Biết phải làm gì tiếp theo không?”
Kế hoạch cai thuốc hỏng bét rồi, Dư Tội thở dài rít một hơi: “ Truy kích tới cùng, mở rộng chiến quả.”
“ Ha ha, làm thế nào thì tôi không cần dạy cậu nữa, mong đợi trừ hết cái ác thì khó, nhưng chúng ta vẫn phải tận lực làm, tất cả dữ liệu giám sát ở Chanh sắc niên hoa đã được thu giữ, người dính líu cũng khả quan, nếu thêm đột phá từ Kiều Tam Vượng thì hiệu quả gấp đôi, làm được không.”
“ Được, giữ hắn 48 giờ là đủ.” Dư Tội gật đầu đó là thời gian tạm giữ để hiệp trợ điều tra:
“ Sai, tối đa chỉ có tới sáng thôi.” Hứa Bình Thu đưa danh sách người bị bắt liên quan tới đánh bạc ra:
Dư Tội nhìn một cái đã đau răng, mà đến giờ y vẫn chưa biết làm sao Lão Hứa biết y điều động cảnh sát quê đi đột kích Chanh sắc niên hoa.
“ Chưa trả lời tôi đấy, chỉ có thể cho cậu thời gian tới sáng, tội danh tụ tập đánh bạc không giữ nổi đám này lâu đâu, ngàn vạn lần đừng để chúng quay đầu cắn trả.” Xe dừng lại Hứa Bình Thu dặn: