Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 687 - Q5 - Chương 170: Lấy Độc Trị Độc. (3)

Q5 - Chương 170: Lấy độc trị độc. (3) Q5 - Chương 170: Lấy độc trị độc. (3)

Dư Tội không nhiều lời tốn thời gian, nhảy xuống lên chiếc xe khác đợi sẵn, tới đồn công an Khuất Gia Trang ở ngoại thành, ở trong cái sân rách nát cũng đỗ một chiếc xe chỉ huy, toàn đội chi viện trừ Tào Á Kiệt thì đều có mặt. Sử Thanh Hoài đã dẫn đội bắt đầu thẩm vấn, Lý Mân chạy tới kéo Dư Tội, bắt được vài đại hộ, ai cũng đau đầu.

Tên cục trưởng Tần Kiến Công kêu hiểu lầm, Bình Quốc Đông không thèm trả lời, Lật Tiểu Đường à, tội đánh bạc bé xíu, chẳng sợ, là thương nhân, thể diện cũng chẳng cần, nộp phạt là thả thôi. Quan Trạch Nhạc vẫn kêu oan, Kiều Tam Vượng vẫn bị giam chưa tra hỏi.

Hai người đi vào văn phòng đồn trưởng, nơi này tất nhiên là đã bị trưng dụng, đồn công an cách thành phố khá xa, chắc không ai ngờ tới mấy nghi phạm trọng yếu bị giam ở đây. Thử Tiêu và Du Phong dựa lưng vào ghế sô pha ngủ gật, bị Dư Tội cước cho vài cái.

Tiêu Mộng Kỳ cũng tới rồi, vừa thấy Dư Tội nguýt một cái má đỏ lên, song điều chỉnh rất nhanh:” Phiền to rồi, bắt phải phó cục trưởng cục tài chính, muốn thả cũng khó.”

“ Đó là phiền toái của ông ta, không phải của chúng ta, chuyện này mà truyền ra ngoài, ông ta khỏi ngồi cái ghế đó nữa.” Dư Tội giải quyết vấn đề nhanh chóng:

“ Người khác thì sao?”

“ Chưa hỏi Bình Quốc Đống, Tập Hổ Doanh là một phân cục lớn, ông ta cấp phó xử.”

“ Đám làm quan này trừ người ủy ban kỷ luật tới, còn người khác không sợ đâu:” Du Phong xử lý vụ án kinh tế nên rõ, phạm vào vấn đề kinh tế toàn là ông to mà:

“ Đánh mỗi tên một trận, tôi ghét nhất tham quan ô lại.” Cho dù Tiêu ca rất khao khát cuộc sống hủ bại, nhưng hắn căm ghét quan tham:

Để nghĩ này bị ngó lơ luôn, Dư Tội ngoắc ngón tay, mấy cái đầu chụm vào nhau, không lâu đạt thành nhận thức chung. Lý Mân và Du Phong chạy lên xe chỉ huy, Thử Tiêu tới phòng giam Bình Quốc Đống, ba hoa linh tinh, Sử Thanh Hoài đang giảng giải chính sách với Quan Trạch Nhạc bị gọi ra ngoài, cùng Tiêu Mộng Kỳ thảo luận gì đó.

Dư Tội đi vào chỗ giam Tần Kiến Công, khóa cửa, nhìn vị phó cục trưởng mặt trắng không râu, bụng bự cúi đầu, hình tượng chỉ thiếu hai chữ "quan tham" gắn lên mặt nữa là trọn bộ.

Thấy Dư Tội đi vào, Tần Kiến Công nhảy dựng lên như uống thuốc kích thích:” Anh ở đơn vị nào, có kiều chấp pháp thế à, bắt giữa thô bạo, còn đánh người, không cần biết là ai, tôi kiện tới cùng.”

Chà, cái mặt trắng hằn nguyên vệt ngón tay, chắc bị đám Lý Ngốc cho ăn vả đây. Dư Tội suýt không nhịn được cười, im lìm ngồi xuống, đợi chửi chán rồi, thong thả gấp sổ ghi chép vốn chẳng định dùng, tắt camera giám sát, kiểm tra rèm.

“ Anh muốn làm gì?” Phó cục trưởng Tần giật mình lùi vào góc phòng:

“ Chẳng có gì, 0 giờ 53 phút sáng rồi, không ai tới nữa đâu, tự giới thiệu, tôi là người tổng bộ hình sự, chuyện hôm nay do tôi chỉ huy, thẳng thắn mà nói, tôi rất thông cảm với cảnh ngộ của anh. Tình huống là thế này, chúng tôi bắt giữ Kiều Tam Vượng cần thẩm vấn bí mật, cho nên cũng đưa cả ba vị theo.” Dư Tội kể vắn tắt:

Không rõ là ý gì, Tần Kiến Công yếu thế hẳn:” Vậy nên thả tôi ra đi chứ, tôi không kiện cáo ai hết.”

“ Thả anh cũng dễ, chuyện do tôi xử lý mà.” Dư Tội xòe năm ngón tay:” Đơn giản lắm, 50 vạn, tôi sẽ coi như anh chưa từng tới”

50 vạn? Ngang nhiên đòi hối lộ thế này à.

Tần Kiến Công trố mắt nhìn Dư Tội chằm chằm, cả sự việc lần con số với ông ta đều không xa lạ, nhưng hoàn cảnh này với ông ta thì quá xa lạ, nên ông ta nơm nớp lo sợ không dám nhiều lời.

Dư Tội cười, đó tuyệt đối không phải nụ cười khách khí hay nịnh bợ:” Anh xót tiền hay là nghi ngờ tôi không có năng lực đó.”

“ Tôi không có chừng ấy tiền.”

“ À, vậy thì thôi.” Dư Tội sầm mặt, lấy thái độ làm việc công ra, vỗ bàn:” Ngồi thẳng lên, đã vào đồn công an rồi mà còn thái độ à?”

Tráo trở đến thế là cùng, không có tiền một cái là khác hẳn, Tần Kiến Công tức tới tái mặt, vẫn phải ngoan ngoãn ngồi cho ngay ngắn.

“ Từ hiện trường đánh bạc thu được 8 vạn 6 nghìn, dựa theo thông lệ trị an, ít nhất phạt gấp 10 lần tiền đánh bạc ... Do số tiền quá lớn, nên ý kiến của tôi là, tạm giam 15 ngày chờ điều tra.” Dư Tội vỗ bàn ra quyết định:

Tần Kiến Công cuống lên, thế thì sự nghiệp đi tong rồi còn gì:” Đừng, hay phạt nhiều một chút, tôi nộp ngay, anh thả tôi ra ... Đừng đừng ...”

“ Đừng thông báo cho đơn vị chí gì?” Dư Tội trầm giọng:

“ Vâng, vâng ..” Tần Kiến Công lau mồ hôi trán:

“ À, tôi hiểu rồi, anh thà đưa tiền cho quốc gia chứ không đưa cảnh sát. Vậy xin lỗi, phó cục Tần, cứ ở đây đi, mai tôi đích thân đưa tới trại tạm giam, hậu quả tự chịu ...” Dư Tội đứng dậy:

Tần Kiến Công cuống lên, môi run rẩy:” Thế, thế này, đồng chí cảnh sát, anh giúp tôi một lần, tôi sẽ tới nhà cám ơn.”

“ Lãnh đạo nói mà giữ lời thì lợn cũng leo được cây, định dùng vài câu nói xuông đối phó với tôi à?” Dư Tội chỉ ghế:” Ngồi tử tế .... Có phải cho rằng đánh bạc cùng mình là một cán bộ công an có ảnh hưởng nên không sợ chứ gì? Tôi cho anh biết, Bình Quốc Đống ngã ngựa rồi, tin không?”

Dọa, Trần Kiến Công không tin.

“ Á chà, thông tin bế tắc nhỉ.” Dư Tội mở laptop chiếu một đoạn hình ảnh tra xét Chanh sắc niên hoa, vô số đặc cảnh ùa vào, còn có y đang chỉ huy hiện trường, chỉ có 48 giây đủ phó cục Bình sợ tái mào:” Chuyện của anh có thể lớn, có thể nhỏ, dính líu tới dân XHĐ như Kiều Tam Vượng, lại tụ tập đánh bạc, khỏi làm cán bố quốc gia nữa ... 50 vạn là giảm giá rồi đấy, không tự cứu mình thì không ai cứu đâu.”

“ Đừng đi, đồng chí cảnh sát ơi, cứu tôi với.” Phó cục Tần thiếu điều quỳ lạy, người ta chẳng cần phạt, chỉ cần để lộ ra chút thôi, không biết bao kẻ muốn đạp mình xuống:

“ Anh nên hiểu quy củ, vô duyên vô cớ, ai đi gánh trách nhiệm lớn thế hộ anh.” Dư Tội vòi tiền rất trực tiếp:

“ Tôi, tôi ... Nhưng muộn thế này, làm sao gửi cho anh được, với lại tôi ...” Tần Kiến Công ngập ngừng, sợ lọt bẫy:

Dư Tội móc túi lấy ra di động đặt lên bàn đẩy tới, dùng giọng điệu ai đều hiểu nói:” Tôi không kén chọn đâu, tiền mặt hay chuyển khoản đều được, song tôi phải có được trước khi trời sáng, nếu không tôi chỉ có thể xin lỗi ... Anh có thể liên hệ qua cái điện thoại này, yên tâm, chỉ hai ta biết với nhau.”

“ Sao tôi tin anh được?” Tần Kiến Công dao động:

“ Tôi đảm bảo trước khi trời sáng không ai tìm anh cả, không có ai nữa thì anh tin ai?” Dư Tội dáng vẻ ăn chắc, không cho đối phương lựa chọn:” Giao dịch chứ?”

“ Tiền mặt.” Tần Kiến Công gật đầu nói nhỏ:

Dư Tội không ngờ nửa đêm tên này còn kiếm được nhiều tiền mặt như thế:” Thời gian anh quyết, địa điểm tôi quyết, phương thức nào tôi cũng không quan tâm, có tiền là được, đủ thành ý chưa?”

Tần Kiến Công thu ngay di động lại.

“ Phải rồi cục trưởng Tần, Bình Quốc Đống và Kiều Tam Vượng tư giao không tệ hả?” Dư Tội trước khi đi còn hỏi thêm:

“ Ừm, không tệ, cụ thể thì tôi không rõ lắm.”

“ Giúp tôi một chuyển nhỏ đi, ý tôi là chỉ bảo cho tôi vài việc không liên quan tới hắn ... Đừng ngạc nhiên, không đạp hắn xuống thì sao tôi lên được, năm sau tôi muốn xuống phân cục, tổng bộ ít chất béo quá.”

Thái độ rất thẳng thắn, loại chuyện này Tần Kiến Công quen thuộc lắm, nghỉ một lúc, có vẻ muốn lấy thiện chí của Dư Tội, nói nhỏ: “ Bình Quốc Đống có năm căn nhà, nếu tra tài sản em vợ hắn, khả năng có phát hiện.”

“ Cám ơn anh.” Dư Tội cười chất phác, chỉ chỉ cái di động nhắc nhở đừng quên chuyện của tôi, sau đó khép cửa ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment