Đợi một lúc lâu, không thấy ai tới nữa, Tần Kiến Công vén rèm nhìn ra sân, cũng không còn người canh gác, Tần Kiến Công tin thêm phần nào.
Thế là trong xe chỉ huy thu được một cuộc điện thoại.
“ Thục Phân, anh đây .... Kiến Công, nửa đêm rồi còn có thể là ai? Mau chuẩn bị cho anh 50 vạn ... Đừng hỏi, có chuyện gấp, lát em còn phải đưa đi ... Được, em bảo giúp việc làm cũng được, nhất định không được lộ cho ai biết ... Ài, Lão Bình xảy ra chuyện rồi, Chanh sắc niên hoa bị tra rồi, phiền lắm ...”
Đám Tiêu Mộng Kỳ nhìn nhau, mới mười mấy phút mà Dư Tội đã đẩy người ta xuống hố phân rồi, hiện giờ chưa sao, nhưng mà nếu dám đưa tiền thì có sao rồi.
Vị thứ hai, Dư tội tới cái phòng ở góc trong cùng, Quan Trạch Nhạc bị còng, hắn không có thân phận lãnh đạo nên cái ghế ngồi cũng chẳng có, phải ngồi xổm, mấy cảnh sát quê trông coi, Dư Tội đi vào thân tình vỗ vai mọi người.
“ Đại ca, mai em sẽ trả tiền cho cảnh sát Tào, em không cần nữ nhân đó nữa, em bỏ con đó trả anh ấy hết.” Quan Trạch Nhạc lập tức làm bộ mặt cười lấy lòng:
“ Con mẹ mày đi, mày ngủ với người ta chán chê rồi đem trả, tưởng bỏ là xong à?” Thử Tiêu đợi lâu rồi, vào đá một phát:
“ Em, em bồi thường tiền ngủ với cô ta được không?” Quan Trạch Nhạc sợ rồi, làm sao không sợ chứ, nơi này tối om om bị người ta đánh cho tàn tật cũng biết ai vào ai, đám cảnh sát đen tối bao nhiêu, hắn biết:
Thử Tiêu đá một phát:” Mày nghĩ là tiền chơi gái đấy à?”
“ Bỏ đi, bỏ đi.” Dư Tội ngăn Thử Tiêu, đích thân đỡ Quan Trạch Nhạc lên, tháo còng, đỡ lên ghế, trách:” Lão Quan, có vài việc tôi không thể không trách anh, chuyện cục trưởng Bình phải nói trước chứ, là anh em trong hệ thống cả, xem này, bị đánh thành ra cái gì rồi ...”
Quan Trạch Nhạc mắt đảo quanh, hay là quan hệ của phía cậu đã phát huy tác dụng, đám người này chắc sắp thả mình đây mà, vội nói:” Tại tôi cả, tại tôi cả, tôi không nên trêu chọc vào nữ nhân đó, cô ta tìm tới tôi trước, thật đấy ... Chuyện hôm trước không phải ý của tôi, tôi chỉ muốn lừa Tào Á Kiệt tới Chanh sắc niên hoa, xẻo thêm vài vạn ... Ai ngờ lại để người của các anh gặp phải, sau đó gọi điện tới chỗ cậu tôi, chuyện sau đó thế nào, thực sự tôi không rõ sao lại thành ra như thế.”
“ Người của chúng tôi?” Thử Tiêu không hiểu, truy hỏi:” Ai?”
“ Tôi cũng không rõ, Quốc Cường biết đấy, họ hay tới Chanh sắc niên hoa chơi lắm, là người quen ... Hình như có thù với các anh, bảo Quốc Cường giữ chân các anh, sau đó điều người tới.” Quan Trạch Nhạc kiếm được cơ hội, ra sức chối bỏ liên quan:
Chuyện này chắc không phải giả đâu, nhưng cũng không phải là lúc truy cứu, Dư Tội xua tay: “ Chuyện qua rồi, mâu thuẫn nội bộ chúng tôi, ầm ĩ lên chả hay ho gì .. À phải, Lão Quan, chuyện ở đây không liên quan tới anh, lát tôi đưa anh về ... Đám anh em không biết anh, đừng để bụng.”
“ Không để bụng, không để bụng.” Quan Trạch Nhạc mừng phát điên, giờ chỉ cần được thả là không quan tâm tới nữa, ít nhất tạm thời là thế.
“ Song có rắc rối nhỏ, cậu anh lại có chuyện.” Dư Tội thình lình ném ra quả bom:
“ Cậu tôi làm sao, đánh mạt chược thì có sao nào?” Quan Trạch Nhạc không tin:
“ Là thế này, vốn cục tỉnh phối hợp ra tay với Chanh sắc niên hoa, bắt giữ Kiều Tam Vượng dính líu tới XHĐ, ai ngờ bắt cả cục trưởng Bình, thế này không hay, truyền ra ngoài không phải là bôi nhọ tổ chức à, lãnh đạo cục tức giận lắm, bảo thả người ... Chuyện vốn không có gì, nhưng mà ai ngờ lại có kẻ nói linh tinh, thế mới phiền chứ ...” Ai nói linh tinh, Tần Kiến Công chứ còn ai nữa, Dư Tội liền bật ghi âm:
" Bình Quốc Đống có năm căn nhà, nếu tra tài sản em vợ ông ta, khả năng có phát hiện".
Giọng nói rõ ràng làm Quan Trạch Nhạc giật bắn mình, mà chi tiết 5 căn nhà thì không sai rồi, xảy ra chuyện, đứa cháu ngoại như hắn lấy ai bảo vệ:” Tôi phải làm sao giờ?”
“ Nói thế này đi, tôi và cậu anh có mâu thuẫn thì cũng là mâu thuẫn ở trong nhà, thế nào cũng dễ giải quyết, nhưng mà giờ thì khác, người ta là phó cục trưởng. Giờ người ta tố cáo thế rồi, anh bảo tôi làm sao đây, người ta là lãnh đạo, tôi không thể bỏ qua lời người ta, nếu không tôi cũng rắc rối ...” Dư Tội làm ra vẻ gặp khó:” Đáng lẽ tôi chỉ cần thả người là xong, giờ ông ta làm thế là ý gì chứ?”
Quan Trạch Nhạc từ tối đến giờ bị loạt biến cố làm đầu óc lẫn lộn, hay có kẻ thấy Chanh sắc niên hoa bị tra nên muốn ném đá xuống giết, muốn đạp cậu mình một cái để lập công, không được phải kéo lão ta xuống, không để cậu gặp họa:” Đại ca, anh đừng nghe ông ta nói linh tinh, ông bao nuôi một nữ sinh viên, mới 20.”
“ Tôi hiểu rồi, kế này hay, chỉnh lão ta ngã là mọi người đều vui.” Thử Tiêu vỗ tay:
“ Chuyện này tra thế nào, người ta ngủ với nhau lại chẳng ghi hình, kéo quần lên một cái là chối thì ai biết.” Dư Tội lắc đầu:
“ Để tôi nghĩ xem nào …” Quan Trạch Nhạc vỗ trán:” Phải rồi, vợ ông ta nghỉ bệnh ở nhà quanh năm, kỳ thực là để nhận tiền phía dưới ... Khoản nông nghiệp gì đó, ai muốn được cấp thì phải đút tiền cho bà ta, kiếm lớn lắm.”
“ Cái này tra lâu lắm, lại dính líu lớn.” Dư Tội vẫn phủ định:” Có cái gì trực tiếp hơn không?”
Quan Trạch Nhạc vắt óc suy nghĩ:” Có, có anh tra ví của ông ta là biết, tôi thấy vợ bé dùng thẻ đen mua xe, cầm loại thẻ đó vào cửa hàng chuyên doanh xe, họ cung phụng như đại gia ... Bên ngoài gọi ông ta là Tần thần tài, ông ta có cổ phần ở Chanh sắc niên hoa ...”
Ồ, Thử Tiêu và Dư Tội nhìn nhau, vấn đề các lúc càng nhiều rồi.
Vỗ về Quan Trạch Nhạc, đưa trà nước lên, vội vàng bận rộn, kiểm tra vật dụng tùy thân của Tần Kiến Công, tìm ra cái thẻ đen, Du Phong giải thích đây là thẻ VIP của nước ngoài, tiền chí ít phải hàng trăm vạn, do không cẩn thẩm hạch tên thật, cho nên được đám quan tham thích lắm.
Ngay cả Sử Thanh Hoài cũng không ngờ chuyện phát triển tới mức này, dùng đơm tre mà úp được cá mập, nhưng hắn sợ lớn chuyện, khi Dư Tội an bài Thử Tiêu đi nhận "hối lộ", hắn báo cho Hứa Bình Thu, vì chuyện gì mà Dư Tội dính vào là biến vị, như bây giờ, hắn không rõ Dư Tội đang làm gì.
Còn không à, trước đó bận rộn chạy đi chạy lại như chuột trộm gạo, tiễn Thử Tiêu đi rồi y lại thong thả pha trà nước uống như không có chuyện gì.
Sử Thanh Hoài vội vàng gọi cho Hứa Bình Thu báo cáo.
“ Không được can thiệp.”
Nói xong là ông ta cúp máy, có vẻ là đang tham dự cuộc họp, giọng áp rất nhỏ, Sử Thanh Hoài buồn bực, cảm giác ở đây Dư Tội mới là chỉ huy thực sự, hắn chỉ có danh nghĩa thôi vậy. Tuy con người hắn khá lành tính, nhưng ở loại chuyện này, ai có thể thoải mái được, chuẩn bị về xe thì nghe thấy bên trong bàn bạc, hắn đứng ở chân tường nghe.
Trong xe cười nói không ngớt, Lý Mân nói, Dư Tội, nếu cậu không làm cảnh sát thì sẽ làm gì, lừa đảo à? Du Phong nói là nhân tài tổng hợp, lừa đảo trộm cắp đều làm hết. Tiêu Mộng Kỳ cười mãi không dứt, tiếng cười làm nam nhân nghe ngứa ngáy.
“ Không được hút thuốc, có hai cô gái ở đây.” Tiêu Mộng Kỳ đưa tay lấy điếu thuốc mà Dư Tội vừa châm, không chú ý là động tác lẫn ngữ khí đều quá thân mật:” Bao giờ định thẩm vấn Kiều Tam Vượng?”
“ Được được, đừng lườm, không hút là được chứ gì, chúng ta cười đùa đủ rồi, quay về công việc thôi, Kiều Tam Vương không dễ đối phó đâu, hắn từng ngồi tù bảy tám năm, khó chơi lắm.” Dư Tội gãi cằm, gặp kẻ khó choi lại thiếu thuốc:
“ Vậy Bình Quốc Đống thì sao?” Du Phong hỏi:
“ Tên này còn khó chơi hơn, Mộng Kỳ, cô thấy sao, cô nghiên cứu tâm lý cảnh sát mà.” Dư Tội quay sang Tiêu Mộng Kỳ