Sử Thanh Hoài mẫn cảm nhận ra, cách xưng hô của Dư Tội với Tiêu Mộng Kỳ thay đổi rồi, trong khi hai người họ quen nhau nhiều năm vẫn xưng hô chức danh.
Tiêu Mộng Kỳ trầm tư:” Chủ thể lợi dụng chức vụ phạm tội sẽ theo bản năng dùng nhận thức và ky năng của mình che dấu, rõ nhất là ở cảnh sát, cho nên khi không có chứng cứ đụng tới Bình Quốc Đống là không sáng suốt.”
“ Giờ có rồi mà.” Du Phong thấy thằng cháu báo hại khai ra không ít rồi:
“ Vẫn thiếu một chút, cứ đợi vị đầu tiên rơi hắn xuống hố phân, chân cho chắc hẵng động tới người khác.” Dư Tội hỏi Du Phong: “ Cái thẻ này có khai thác được gì không?”
“ Chẳng làm gì, ông ta sống chết là thuận tay nhặt được thì cậu chẳng làm gì nổi, dù sao có phải tên ông ta đâu, nước ngoài họ bảo vệ quyền riêng tư chặt lắm, không như chúng ta.” Du Phong lắc đầu:
Trên xe lại bắt đầu không nghiêm túc, Lý Mân công kích Dư Tội, ai rơi vào tay y thì bị lừa tới cái quần lót cũng chả còn, nói tới đó cô và Tiêu Mộng Kỳ lại cười ngặt ngoẽo. Sử Thanh Hoài càng nghe càng thấy lạc lõng, mình càng lúc càng giống người ngoài, rốt cuộc mình sai ở chỗ nào hắn cũng không biết.
Không lâu sau có tin báo của Thử Tiêu, nhận được tiền rồi, Tiêu ca còn cảm thán, con mẹ nó bọn quan tham thật lắm riền, một cái túi đen bó năm cọc tiền lớn, ném lên xe tôi rồi đi luôn, cứ như ném cuộn giấy vệ sinh vậy.
Dư Tội đem chuyện này báo Sử Thanh Hoài, chuẩn bị vào đồn, nhưng Sử Thanh Hoài ngăn lại:” Hay là thử thẩm vấn Kiều Tam Vượng trước, hắn là người trực tiếp kinh doanh Chanh sắc niên hoa, hắn biết nhiều hơn.”
“ Chưa đủ lửa để đốt hắn.”
Sử Thanh Hoài cố gắng lấy lại quyền chỉ huy:” Vậy cậu cũng không thể cứ nhắm vào một người như vậy, ông ta nói không chừng chưa chắc đã biết nhiều về vụ án, không nên để diện đả kích mở rộng vô hạn, không có lợi cho việc tấn công trọng điểm của chúng ta.”
“ Anh quá coi thường phó cục Tần rồi, thuận tay ném cho tôi 50 vạn, chứng tỏ không chỉ có thế đâu ..” Dư Tội nói xong đi ngay, Sử Thanh Hoài muốn ngăn cũng không kip, vừa đi vừa gọi điện thúc giục Thử Tiêu về gấp, đừng la cà linh tinh, sợ tên đó đói bụng chui vào đâu đó ăn no mới về:
Vừa cúp điện thoại thì có cuộc gọi tới, số máy này quen quen, í, là của Lật Nhã Phương, nhớ rồi, cha cô ấy bị giam ở đây, không tìm ra được, đoán chừng bệnh gấp loạn cầu y rồi, không biết có nên giả hồ đồ từ chối không.
Lật Tiểu Đường không liên quan, mà cô gái này đem 10 vạn trả lại, nói ra tuy rất đáo để song cũng là người hiểu lý lẽ, cô gái nhà giàu này đanh đá nhưng không hề đang ghét.
Dư Tội hắng giọng một tiếng, nhận máy: “ A lô, xin chào.”
“ Dư Tội, tôi nhờ anh chuyện này.” Lật Nha Phương giọng hoảng loạn:
“ Thù lao ra sao?” Dư Tội hỏi thẳng:
“ Hả, anh chưa hỏi chuyện gì đã đòi thù lao à? Anh vô sỉ quá rồi đấy.” Lật Nhã Phương vừa mắt xong vội sửa lời: “ Xin lỗi, tôi sốt ruột quá nên hồ đồ.”
“ Sốt ruột cái gì, có phải cô làm mất cha rồi không?”
“ Sao anh biết ... Này này, cha tôi ở đâu?” Lật Nhã Phương mừng rỡ:
“ Không sao, rất khỏe, cô yên tâm.” Dư Tội an ủi:
“ Vậy ông ấy ở đâu, tôi tìm khắp nơi, hỏi cả rồi mà không ai biết.”
“ Cô đừng nhờ cậy loạn lên nữa, đợi điện thoại của tôi, tôi đi tìm giúp cô ... Đợi nhé ...” Cảm giác làm việc tốt không tệ, nhất là nghe người ta rối rít cám ơn, Dư Tội nhận ra Lật Nhã Phương bình thường cố tình làm giọng nghiêm hơn thì phải, nghe giọng thật rất dễ thương:
Vì chuyện này Dư Tội đổi phương hướng, đi về phía cuối đồn, góc tây bắc, sát nhà xí, lén lút nhìn qua khe, ông chủ Lật giam ở đây, nghĩ chốc lát đẩy cửa vào ...
Đối với chuyện vượt ngoài quy tắc thông thường, con người ta ai cũng sợ hãi.
Lật Tiểu Đường là người bình thường, chí ít thì đem ông ta so với Kiều Tam Vượng từng ngồi tù, Bình Quốc Đống xuất thân cảnh sát thì bình thường tới không thể bình thường hơn, dù có tiền cũng thế. Khi Dư Tội đi vào, ông chủ Lật thất kinh đứng lên, ngủ ở bên cạnh không biết là thứ lưu manh trộm gà bắt chó gì, chúng bị đánh thức tức giận đá ông ta một cái rồi ngủ tiếp.
Ông chủ Lật không dám giận, run rẩy đi tới bên lồng sắt, bám lấy chấn song, tha thiết nói: “ Cậu tới cứu tôi à?”
Giàu sợ chết, chẳng sai chút nào, ông chủ Lật tấm thân ngàn vàng e nằm mơ cũng không ngờ là phải trải qua chuyện này.
Dư Tội nhìn cảnh sát ngủ vạ ngủ vật trên bàn, trên giường, gọi một cảnh sát đưa chìa khóa, hắn ngủ tới mơ mơ màng màng, chả nhìn đã đưa. Cách một cái cửa mở ra, ông chủ Lật không đợi thêm được nữa, chạy ù ra ngoài, sắp khóc tới nơi: “ Tiểu Dư à, cậu phải cứu tôi, tôi cũng chả hiểu vì sao hồ đồ bị bắt, tới giờ cũng không cho liên hệ với gia đình, tôi không có cách nào.”
Tụ tập đánh bạc thực sự không gọi là tội, song phải xem là ai.
“ Tôi nói này Lão Lật, ông rảnh rỗi quá rồi à, chuyện này ầm ĩ phiền hà rồi đấy.” Dư Tội ngồi xuống đưa cho ông ta cốc nước ấm với điếu thuốc:
Lão Lật ống liền ba cốc hồn vía mới quay về phần nào:” Tôi cũng chẳng hiểu là chọc vào vị nào ...”
Nói tới đó chợt nhớ ra Dư Tội nghênh ngang ra vào nơi này, lạnh sống lưng:” Chẳng lẽ, chẳng lẽ ...”
“ Ông thấy tôi có bản lĩnh thế à? Cho ông biết, Chanh sắc niên hoa xảy ra chuyện rồi, người ta bắt Kiều Tam Vượng, ai dè ông dính tới hắn.” Dư Tội tiết lộ bí mật đã không còn là bí mật nữa:
À, Lão Lật thở phào, nhưng rồi lại xìu xuống, mình bị cháy thành vạ lây rồi:” Tôi không muốn tới, Lão Bình cứ kéo tôi tới cho đủ số ... Hay rồi, dính vào chuyện này, không biết bị xẻo thế nào đây, sao tôi đen đủi thế này ... A, Tiểu Dư, không cảnh sát Dư, cậu quen lãnh đạo ở đây không? Nghĩ cách giúp tôi, tôi nộp phạt ...
“ Chuyện này không khó ... Ông chủ Lật, tôi hỏi ông chuyện này.”
“ Cậu cứ nói, cứ nói ...” Lật Tiểu Đường hơi ngả người tới, bộ dạng cung kính lắm:
“ Vụ đập xe lần trước, ai ở sau lưng xúi bẩy ông chơi tôi?” Dư Tội hỏi thẳng:
“ Không có, không có, tuyệt đối không có, là tôi nhất thời tham lam nên hồ đồ, chuyện này chẳng phải qua rồi sao, chúng ta đừng nhắc nữa nhé ... Hôm nào cậu qua công ty tôi, có xe sang tay thu hồi lại, trông còn tốt lắm, nhìn trúng cái nào cậu cứ lấy.” Ông chủ Lật rất hào phóng:
Dư Tội dở không dở cười, xem ra cấp bậc mình quá thấp không được xe mới rồi, người ta chỉ hối lộ xe cũ:” Khỏi phải giả vờ nịnh bợ tôi, nếu bàn chuyện không thành, tôi đưa ông vào.”
Hả, ông chủ Lật không ngờ Dư Tội tuyệt tình như vậy, mà cũng phải, có giao tình gì đâu, đối diện với vẻ mặt lạnh tanh của y, thở dài:” Là Lão Bình xúi tôi, kết quả chẳng chỉnh nổi cậu lại kéo Hứa mặt đen ra, tôi là thương nhân, chả dám trêu chọc ai ... Tiểu Dư, tôi không có ý hại cậu đâu.”
“ Tôi tin.” Dư Tội giọng hòa hoãn hơn:” Vì sao ông ta lại cứ nhắm vào tôi.”
“ Còn nhớ Cố Nguyên Thanh không?”
Dư Tội sờ vết thương ở bụng, nguyên do ở đây sao: “ Bọn họ có quan hệ gì?”
“ Bình Quốc Đống và Cố Nguyên Thanh là bạn cùng đồng hương, hơn nữa khi Cố Nguyên Thanh ở quê làm trấn trưởng đã cất nhắc ông ta, rồi sau đó lên thành phố làm phó khu trưởng lại ra sức đưa ông ta lên làm phó phân cục trưởng, quan hệ cả hai rất thân mật chặt chẽ. Cố Nguyên Thanh sắp xuống địa phương làm thị trưởng, khi đó Bình Quốc Đống đi theo trở thành cục trưởng cục công an một thành phố rồi. Đang đợi nước lên theo thuyền thì xảy ra chuyện kia, ông ta lại chẳng hận cậu tới tận xương tủy.” Lật Tiểu Đường đổ dầu vào lửa, bộ dạng thương nhân gian trá, phủi sạch liên quan: