Té ra là thù riêng à? Dư Tội chống cằm, thù hận một người có thể sâu cỡ nào là điều khó đong đếm, y làm việc đó không thẹn với lòng, Cố Nguyên Thanh đáng tội, nhưng thế thì sao nào, người ta không bận tâm, chỉ cần biết mình chặn đường thăng tiến của người ta. Dư Tội thở hắt ra một hơi: “ Ra là thế, ông chủ Lật, ông là người thông minh, tôi không vòng vo, vụ án này do tổng đội phụ trách, tôi cũng tham gia, tôi có quyền thả ông ngay lập tức, cũng có quyền kéo ông vào vụ án Kiều Tam Vượng, ông chuẩn bị lấy gì ra đổi?”
Trắng trợn tới mức này làm cơ mặt Lão Lật giật như bị ong đốt nhìn chằm chằm Dư Tội, mắt đảo quanh, nơi này ở n goại ô, đưa mình ra đây, có khi là thật.
Vừa thoáng do dự, Dư Tội đứng dậy:” Không tin tôi thì tự tìm đường mà thoát.”
“ Khoan khoan, tôi tin, tôi tin.” Lật Tiểu Đường kéo Dư Tội xuống, cắn căng:” Cậu ra giá đi.”
Xem ra ông ta biết không ít nên mới vội thoát thân như vậy, Dư Tội phán đoán, nếu chỉ là đánh bạc, ông ta đã chẳng bận tâm:” Đơn giản, cho tôi tin tức để tôi hạ Bình Quốc Đống, ông ta thù tôi như vậy, tôi không tha ông ta được nữa ... Tiền, xe, tôi đều không cần.”
Tim Lão Lật đập cái bộp, định nói không biết gì, nhưng mà nói thế ai mà tin, vừa rồi còn ngồi đánh bạc với nhau, lần trước còn chơi người ta một vố.
“ Tôi biết ông còn có băn khoăn ái ngại, nhưng ông nên nhìn rõ tình thế đi, sở tỉnh đã quyết định ra tay với Kiều Tam Vượng thì thế nào cũng lôi ra ẩn tình phía sau, tôi biết người liên quan rất nhiều, chức vụ rất cao, Bình Quốc Đống chưa là gì, vừa vặn đem ra giết gà dọa khỉ .... Ông nghĩ cho kỹ nên đứng ở phe nào.” Dư Tội vỗ vai vài cái:” Không lần này thì lần khác, tôi không tha cho họ Bình, khi đó nếu ông cũng có dính dáng gì, đừng trách tôi không nương tay.”
Nửa khuyên nhủ, nửa đe dọa, kết quả là hồi lâu sau ông chủ Lật ghé tai y thì thầm vài câu ...
Không chỉ có Lật Tiểu Đường đứng ngồi không yên, Tần Kiến Công bị giam ở phòng đồn trưởng đợi tin cũng thế, ông ta liên tục nhìn ra cửa sổ đợi vị cảnh sát thu tiền kia quay về thả mình, nhưng sân im phăng phắc, bốn bề không một bóng người, im ắng như nghĩa trang, chỉ có sương đêm mong mỏng lượn lờ sát đất, làm ông ta càng sợ hãi.
Ông ta nghĩ mình có phải sai rồi không, thời gian ông ta chọn, nhưng địa điểm của đối phương, ông ta yêu cầu có giấy nhận tiền, đối phương cũng đồng ý, dù chuyện này lộ ra mình có cớ mà nói. Đương nhiên nếu không ai tra thì ông ta chẳng định đòi, chỉ cầu chuyện này sớm qua đi là tạ ơn trời đất rồi.
Là lãnh đạo đi một bước nhìn ba bước, nên ông ta dám mạo hiểm.
Sai thì chắc chắn là không sai, nhưng mà sao thu được tiền rồi vẫn chưa thấy người đâu?
Sốt ruột, ông ta đi lòng vòng, hết đứng lại ngồi, không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta thở phào, nhìn thấy viên cảnh sát đó vẫn tới một mình, yên tâm hẳn.
“ Đồng chí, sao lâu thế?” Phó cục Tần u oán hỏi:
“ Bàn của ông có mấy vị liền, phải xử lý từng người chứ.” Dư Tội đưa tay ra:
Phó cục Tần thức thời trả lại điện thoại, hỏi gấp: “ Đồng chí, bao giờ thả tôi?”
“ À, không vội, nửa đêm không an toàn, cục trưởng Tần, số tiền này ...”
“ Tôi cho bạn anh vay.” Tần Kiến Công nói ngay:
“ Đúng vậy, chỉ là chừng đó ...” Dư Tội ấp a ấp úng:
“ Anh chê ít à?” Tần Kiến Công tức thì hiểu ngay hàm ý:
“ Chà, lãnh đạo thật anh minh.”
Tần Kiến Công đắng miệng vỗ trán, 50 vạn vẫn chê ít:” Anh đừng có quá đáng.”
“ Chuyện này không phải tại tôi.”
“ Vậy tại tôi chắc?” Trần Kiến Công vỗ bàn, lấy uy lãnh đạo ra:
“ Đúng thế chứ sao, loại chuyện này, ai thấy có phần, người ta viết giấy nợ, xong rồi, đòi chia một nửa ... Thế là quay đi quay lại, tôi được phần nhỏ ... Hay là.” Dư Tội cười nịnh, câu sau rõ ràng là, cho thêm ít nữa:
“ Không được, cậu quá đáng lắm, cùng lắm thì tôi nhận tội đánh bạc, kiện cậu đòi hối lộ.” Tần Kiến Công trở mặt:
“ Trở mặt với cảnh sát à, muốn tìm kích thích chứ gì?” Dư Tội cũng trở mặt:” Tiền giao trong chỗ tối chả ai biết, giấy nợ cũng chẳng phải tôi viết, liên quan cái buồi gì tới lão tử, không phải ông an bài kín kẽ như thế, tôi chả dám lấy tiền, ông có chứng cứ gì? Muốn tôi kiện vu oan hãm hại người chấp pháp không?”
Tần Kiến Công cảm giác muốn hộc máu, tay bám vào bàn kiềm chế cơn run rẩy mất kiểm soát: “ Anh muốn gì?”
“ Thái độ thế mới đúng ... Ra đây.” Dư Tội đứng dậy ra cửa sổ, kéo Tần Kiến Công theo, gọi lớn:” Thả lão già họ Lật ra, lát nữa người nhà ông ta tới đón.”
Ồ, xem ra đúng là lãnh đạo ở đây rồi, không lau sau có chiếc Audi đỏ chói đỗ ở cửa, hai vị dân cảnh ân cần dẫn Lật Tiểu Đường ra, là cô con gái xinh đẹp của Lão Đường tới đón. Hai bên lịch sự bắt tay tiễn lên xe, xe đi rồi đóng cổng, quay về im ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cảnh tượng đó làm Tần Kiến Công thèm nhỏ dãi.
Dư Tội tựa cười tựa không nói:” Người ta hiểu chuyện hơn ông.”
“ Vậy, cậu cần bao nhiêu?” Tần Kiến Công không nghi ngờ gì nữa:
“ Chừng này ...” Dư Tội đẩy tờ giấy lên bàn:” Trong ví của ông có mấy cái thẻ, cho tôi biết mật mã, tôi tự lấy một chút, lần này không cần chia ai nữa ... Tôi chỉ muốn đổi cái xe thôi mà, ông còn bận tâm chút tiền lẻ sao?”
“ Tôi ...” Tần Kiến Công đã chứng kiến Lật Tiểu Đường bị bắt cùng mình được thả đi nhanh chóng dễ dàng như thế thì tin năng lực Dư Tội rồi, nhưng ông ta xót của, chỉ sợ không thỏa mãn được lòng tham của tên này:
Dư Tội tỏ vẻ chẳng cần:” Không thì thôi, thằng cháu ngoại của Bình Quốc Đống khai ông bao nuôi nữ sinh, có tin tôi tiết lộ ra không?”
Tần Kiến Công run lên cái, vẫn cố mạnh miệng:” Tiết lộ ra cũng đừng hòng tra được.”
“ Á à, cùn với tôi à, tôi nói cho vợ ông xem bà ta làm gì, còn ông, tôi nói cho biết, khôn hồn mau mau nghĩ cách rời khỏi đây chùi đít thứ liên quan tới Chanh sắc niên hoa đi, chứ để họ đào sâu hơn, ông ra cũng muộn.” Dư Tội mặt lạnh như tiền nói:
“ Được, được ...” Tần Kiến Công hoảng loạn, viết mật mã cho Dư Tội, Dư Tội nhíu mày, không lấy, ông ta vội ghi chú là thẻ nào:
Dư Tội cầm lấy vào tay: “ Chọn đúng phe rồi, giờ cho tôi biết thêm chút chuyện phạm pháp của Bình Quốc Đống đi.”
Tần Kiến Công run sợ, tên này trở mặt liên hồi làm ông ta không phải ứng phó ra sao cho phải.
“ Chậc, ông chẳng thông khoái ti nào, ông cho tôi tin để tôi hạ bệ phần tử xấu trong đội ngũ cảnh sát, có chuyện gì ông cứ đẩy lên người ông ta, ra ngoài có phải nhẹ thân không nào, tiên hạ thủ vi cường mà, đừng để người ta tra ra lại khó ăn nói. “ Dư Tội làm người tốt: “ Tôi muốn tốt cho ông cả thôi.”
Tần Kiến Công rên rỉ trong lòng, ông ta không tin tên cảnh sát gian trá n ày, nhưng còn cách nào khác: “ Ông ta và Kiều Tam Vượng là anh em kết nghĩa, tôi nghe nói chuyện của Kiều Tam Vượng đều do ông ta che đậy cho ...”
“ Chuyện này còn cần ông nói à, tôi thừa biết, lại còn bảo là nghe nói ...” Dư Tội không hài lòng:
“ Cậu tra cô em vợ của ông ta đi xe gì, ở nhà gì, tra là rõ.” Tần Kiến Công đau khổ, thằng này đáng vào tù hơn Bình Quốc Đống:
“ Thừa lời, tuy ông ta dùng em vợ như vợ, nhưng về luật pháp họ không liên quan, tài sản không phải tên ông ta, vả lại lấy gì mà tự dưng tra em ông ta.”
“ Được chứ, cô ta tên Thân Dĩnh Dĩnh, kinh doanh hai tầng VIP trên cùng của Chanh sắc niên hoa, chuyên môn cung cấp dịch vụ cho lãnh đạo.”
“ Vãi cớt ...” Dư Tội không ngờ ông ta tung ra nội tình cỡ này, vội chạy ra ngoài, phó cục Tần đuổi sau, này khi nào thả tôi ...