Xem ra đi đúng hướng rồi, 4 giờ sáng, bằng vào mật mã mà Tần Kiến Công cung cấp, tra ra số dư hơn 60 vạn, Dư Tội lòng tham không đáy, cục trưởng Tần, ông tưởng tôi không nhận ra cái thẻ đen là thứ gì cà, cho tôi mật mã, tôi thả ông ngay.
Không cho chứ gì, mẹ nó, tôi giao thẻ kia của ông cho kỷ ủy, xem ai chết.
Lại thương lượng, được, vậy thì khai cái gì thực chất liên quan tới Bình Quốc Đống đi.
Cuộc chiến bắt đầu giằng co, ở bên kia thằng bạn xấu của Dư Tội cũng hành hạ Quan Trạch Nhạc, anh Quan này, cậu của anh lại đi bao nuôi em gái của thím anh, vậy anh xưng hô thế nào nhỉ? Anh với cậu anh lại thân thiết như thế, chắc cũng thân với cô ta nhỉ? Cùng nhau 3P chưa?
Không biết thân thể nào, nghe cục trưởng Tần nói cô ấy là nghi phạm chính của Chanh sắc niên hoa, kinh doanh dịch vụ tình dục.
Còn do dự gì nữa, người ta do Lão Tần khai ra, anh chả còn cơ hội lập công, tôi đang giúp cậu anh, phải đẩy hết lên cô ta mới an toàn, hiểu không? Tiên hạ thủ vi cường mà, đừng để cô ta khai bậy.
Suốt mấy tiếng đồng hồ cứ xoay quanh hai người có vẻ không liên quan, Dư Tội bị người ta cảnh giác rồi, người ta dứt khoát không thừa nhận thẻ đen là của mình, nói là do nhặt được. Thử Tiêu moi được không ít tư liệu của Thân Dĩnh Dĩnh, cô ta giờ bị giam trong đại đội hai, đối chiếu tin tức hai đằng, trực tiếp thành nghi phạm trọng điểm.
5 giờ sáng, mấy vị ở trong xe chỉ huy đủ ngủ hết, cả đêm do Dư Tội và Thử Tiêu biểu diễn, chẳng rõ dày vò người ta hay bản thân.
6 giờ, khi trời tờ mờ sáng, Dư Tội rời phòng đồn trưởng, suốt cả đêm nói thả ngay, tới giờ vẫn chưa chịu thả, ra ngoài còn nói một câu:” Phó cục Tần, nghỉ chút đi, nếu cho tôi cái thẻ đó thì tôi thả.”
Tần Kiến Công khóc không ra nước mắt, ậm ừ vờ hồ đồ, giờ ông ta hiểu rồi, song đã quá muộn.
Tới mức này thì Kiều Tam Vượng đừng hòng thoát, mà Bình Quốc Đống cũng ăn đủ, Dư Tội văn lưng kêu răng rắc, ngap một cái thật to, tới trước phòng giam Kiều Tam Vượng, hỏi Tôn Thiên Minh đã khổ chiến cả đêm: “ Thế nào?”
“ Chẳng thế nào cả, hỏi cả đêm, hắn ta chẳng đánh phát rắm nào.” Tôn Thiên Minh ngáp lên ngáp xuống:
Trong phòng, Kiều Tam Vượng dựa lưng vào tường, cả đêm không ngủ cũng lờ đờ mỏi mệt, thù hận nhìn Dư Tội đi vào.
Thằng này mặt mày bặm trợn, mắt tí hi, mũi chim ưng, bốn mấy rồi mà trông vẫn rắn chắc lắm, Dư Tội chép miệng:” Không định nói gì sao?”
“ Chẳng qua là đánh mạt chược thôi, có gì mà nói.” Kiều Tam Vượng cười khẩy:
“ Chanh sắc niên hoa bị xới tung ổ rồi, riêng các loại ma túy vài kg, anh nghĩ mình qua được à?” Dư Tội gằn giọng:
“ Tôi đang đánh mặt chược, tôi chả biết gì.” Kiểu Tam Vượng vẫn nói câu đó, chẳng tỏ ra sợ hãi:
“ Anh là đại biểu pháp nhân đấy, đồ ngu.” Dư Tội nhắc:
“ Chuyện cần chịu trách nhiệm, tôi đâu đùn đẩy, các anh không bắt được kẻ bán ma túy, bắt tôi làm gì, muốn chém muốn giết thì làm đi.” Kiều Tam Vượng nói xong khép mắt lại không tiếp chuyện nữa:
“ Khá lắm, để tinh thần này vào tù mà dùng nhé, anh có nói thì tôi cũng chẳng buồn nghe, bật cho hắn nghe ... Lão Kiều, thong thả mà nghe đi, anh có nơi dưỡng lão rồi, chúc mừng.” Dư Tội đem thu hoạch có được cả đêm giao Tôn Thiên Minh:
Quan Trạch Nhạc ra sức khai, Tần Kiến Công ra sức cắn loạn, càng nghe mồ hôi Kiều Tam Vượng càng nhỏ ròng ròng, công an tra ra gì không đáng sợ bằng người trong nhà cắn lẫn nhau, lúc đó thì kéo nhau chết sạch.
Đế khi Dư Tội ra ngoài cửa thì hắn khai rồi, bắt đầu nhận trách nhiệm: Do tôi làm, người kinh doanh là tôi, không có cổ đông nào khác, hắn nói linh tinh ... Thực sự không có cổ đông nào cả.
Mặc dù là nói dối, nhưng Dư Tội càng tán thưởng người dám làm dám nhận như thế.
Dư Tội lại gõ cửa một gian phòng khác, Viên Lượng ra mở cửa, hai người ở huyện Cổ Trại sóng vai nhau phá liền mấy vụ án lớn, đã khá ăn ý rồi, vài ánh mắt đã hiểu. Trong phòng là cục trưởng Bình ngồi thẫn thờ sau bàn, mặt mày tiều tụy, dường như già đi mười mấy tuổi.
Nhìn thấy Dư Tội, ông ta đứng bật dậy, cả một đêm không thả người, giam giữ bí mật, còng tay, là người trong nghề, ông ta tự ngửi thấy rất nhiều thứ, nhưng sự xuất hiện của Dư Tội làm ông ta chấn kinh.
Xem ra làm cảnh sát bẩn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, môi cục trưởng Bình khô nứt nẻ, Dư Tội rót cốc nước đặt lên bàn.
Đối với lãnh đạo, Dư Tội chưa bao giờ có chút thiện cảm nào, bên dưới liều mạng, bên trên hưởng công, bên dưới tận chức, bên trên thăng chức, đại bộ phận thời điểm là thế.
Bình Quốc Đống hồn xiêu phách lạc, đó là vẻ mặt bẽ bàng và đau khổ, khó gọi tên, vì ông ta đã biết ngày tận thế đã tới.
“ Ngồi xuống đi.” Loại này còn không đủ tư cách khiến Dư Tội sinh tâm lý hả hê của kẻ chiến thắng:
“ Cậu không có tư cách thẩm vấn tôi.” Bình Quốc Đống vẫn cố giữ chút tôn nghiêm:
“ Tôi căn bản không muốn thẩm vấn ông, Tần Kiến Công, Lật Tiểu Đường và thằng cháu ngoại của ông lẫn em gái vợ ông đã khai báo lượng lớn chứng cứ, chuyện của ông đã quá rõ rồi, chẳng cần thẩm vấn.” Dư Tội khinh bỉ nói:
Không nói gì cả, Dư Tội cũng chẳng buồn nói gì với loại này, anh hùng mạt lộ mới khiến người ta thương cảm, còn thứ này, Dư Tội chỉ muốn kết thúc công việc cho nhanh.
"Ông ta có năm căn nhà".
"Ông ta và Kiều Tam Vượng là anh em kết nghĩa, tôi nghe nói, vấn đề của Kiều Tam Vượng do ông ta che đậy."
"Anh đừng tìm tôi mãi thế, tra em vợ ông ta đi xe gì, ở nhà gì, mỗi tháng chi tiêu bao nhiêu, tra là rõ."
"Tra được, em vợ ông ta là Thân Dĩnh Dĩnh, kinh doanh hai tầng VIP ở Chanh sắc niên hoa, chuyên môn, chuyên môn phục vụ cho các lãnh đạo."
Âm thanh đã ngừng, Bình Quốc Đông đưa tay ra tắt đi.
“ Ông chuẩn bị chống đối tới cùng à?”
“ Tôi chẳng có gì chống đối hay khai nhận, hoặc, chẳng có gì phải khai với cậu.” Bình Quốc Đống không tệ, đã khôi phục được tư thái lãnh đạo rồi:
Dư Tội đã gặp rất nhiều loại nghi phạm rồi, nhưng mà thân phận kép cảnh sát và nghi phạm thì đây mới là lần đầu, nhất thời chưa nắm bắt được tâm lý của ông ta, thất vọng chăng, vì người bắt ông ta tới đây toàn là cấp dưới của ông ta.
Cảm thấy bị tổn thương tự tôn, thế nên đã tuyệt vọng tới không sợ gì nữa.
“ 6 giờ 30 phút kỷ ủy sẽ tới tiếp nhận vấn đề của ông.”
Dư Tội tung đòn cuối cùng, giành trước phần cơ hội tuyên bố kết chúc cuộc đời cảnh sát của Bình Quốc Đống:” Tôi khuyên ông nghĩ thoáng chút.”
“ Ha ha ha, cậu cho rằng tôi sợ chắc.” Bình Quốc Đống bật cười, cầm cốc nước lên uống một ngụm, ngạo nghễ nhìn Dư Tội cứ như mình vẫn là phân cục trưởng:
“ Ồ, ông làm tôi có hứng thú rồi đấy, chỉ là tôi lấy làm lạ, ông cứ nhắm vào tôi, có nghĩa lý gì không?”
“ Ở chuyện đó Cố Nguyên Thanh vô tội, cậu không có tư cách dùng ánh mắt kẻ thắng lợi nhìn tôi, cậu cũng là loại làm những việc không thể nói ra ngoài thôi, chúng ta chả khác gì nhau.” Bình Quốc Đống hừ một tiếng:
“ Khác nhau đấy, tôi không hổ thẹn với lương tâm.” Dư Tội thấy cuộc nói chuyện này thú vị hơn chút rồi.
“ Tôi cũng làm rất nhiều chuyện biết rõ là sai, nhưng chẳng thẹn, vì đó là đặc quyền của quyền lực, câu quyền lực tuyệt đối sinh ra hủ bại tuyệt đối thì đến vị trí tôi thì cậu sẽ hiểu, lúc đó cậu dần quên đi cảm giác không thẹn với lòng là gì.”
“ Vô số chứng cứ chứng minh ông là thứ cảnh sát bẩn, đừng đem so với tôi.”
“ Chứng cứ à, vì như hiện trường hoàn hảo vụ Cố Nguyên Thanh tập kích cảnh sát sao?” Bình Quốc Đông hỏi lại:”Tôi đã chuẩn bị tiếp nhận tội lỗi của mình, cậu thì sao?”