“ Đừng làm vẻ anh hùng hảo hán, tôi tiến thoái tự nhiên, còn ông là thứ chó cùng đường mà thôi.” Dư Tội kích thích đối phương, nếu là kẻ cúi đầu vẫy đuôi làm vẻ đáng thương thì y chẳng thèm đá dù chỉ một cái: “ Giờ chắc là ông hối hận vì chọn một đối thủ không cùng đẳng cấp với mình như tôi hả?”
“ Cậu à, không xứng.”
“ À, ha ha ha ha, tôi hiểu rồi, ông đang đợi người có thân phận tới nói chuyện với mình à, xem ra ông ảo tưởng mình là nhân vật gì đó ghê gớm lắm đúng không? Nhầm, ông mới không xứng.” Dư Tội cười nhạt, tìm được khoái trá rồi:
“ Ha ha, đúng, chúng ta đều không xứng ...” Bình Quốc Đông nghiến răng lại, trong con ngươi ánh lên màu từ còng tay:” Mấy giờ rồi?”
“ 7 phút nữa là 6 giờ 30.” Dư Tội xem di động:” Ông yên tâm, người kỷ ủy đến đúng giờ lắm.”
“ Trời sắp sáng rồi ...” Bình Quốc Đống nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bộ cảnh phục treo trên mắc mang theo lưu luyến vô hạn, đột nhiên ông ta nói:” Cám ơn, tôi không nghĩ người cuối cùng tới tiễn tôi đi là cậu.”
“ Không cần cám ơn, tôi tới để tát vài cái, nhổ bãi nước bọt vào mặt ông thôi.” Dư Tội xua tay làm ra vẻ không cần khách khí:
Bình Quốc Đống nhìn Dư Tội chằm chằm: “ Tôi vô tình nhắm vào cậu, nhưng nếu như có cơ hội, tôi cũng không ngại đá loại người như cậu ra khỏi đội ngũ, chúng ta như nhau cả, đều là quân cờ thôi, chỉ khác có người cao minh dùng cậu đúng chỗ. Song rồi cũng sẽ một ngày cậu vào vì trí tôi, thành quân cờ bỏ.”
“ Yên tâm, tôi phải làm pháo hôi, cờ bỏ rồi, thứ tôi có được là do tôi tích cực tranh thủ.” Dư Tội không để cho đối phương kích thích:
“ Tôi có yêu cầu này hơi quá, có thể nhờ cậu không?” Bình Quốc Đống chợt hỏi:
“ Nói đi, khả năng không cao đâu.”
“ Có cô gái đang đi học, ở ĐH Sơn Bắc, khoa pháp luật, năm ngoái vừa đỗ, tên Cố Mộng Liễu ... Tôi chắc là không ra được rồi, có thời gian để ý hộ tôi.” Bình Quốc Đống nhìn chằm chằm sắc mặt Dư Tội:
“ Cố Mộng Liễu à?” Dư Tội hiểu ra ngay, sầm mặt: “ Con gái Cố Nguyên Thanh sao, ông định làm tôi áy náy với hậu đại của một tên tham quan ô lại à?”
“ Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không âm hiểm như thế, cô bé rất đáng thương, vừa làm vừa học, lại háo thắng không chịu nhận giúp đỡ của bất kỳ ai. Vợ chồng Cố Nguyên Thanh đều vào tù rồi, con bé không chỉ nuôi bản thân, còn phải thăm hỏi cha mẹ ... Tôi và cha nó là chiến hữu, nói thật, tôi hận không thể ném cậu vào tù, cậu vì anh em cậu thì tôi vì anh em tôi thôi ... Một cô gái nhỏ bị đoạt mất gia đình hạnh phúc , đoạt đi yêu thương cha mẹ, hơn nữa chẳng nơi nào kêu oan, cậu nói xem, đó là công bằng à?” Bình Quốc Đống bình tĩnh hỏi:
“ Công bằng? Đến giờ phút này ông mới nói tới chữ công bằng đấy, chắc ông chẳng lạ gì chuyện thằng cháu súc sinh của mình làm với người ta đâu nhỉ? Hay giờ ông vào tù rồi, tôi phải chăm luôn vợ con của ông?” Dư Tội không tin nổi loại người này, đúng là làm người ta mở mắt: “ Có điều, tôi đồng ý.”
“ Tôi nói mà, chúng ta đều có tội, khác biệt là có bị pháp luật trừng trị hay không.” Bình Quốc Đống nhẹ người:
“ Cứ cho là đúng đi, ông chết chắc rồi.”
“ Tôi không bị pháp luật trừng phạt đâu, cược không, tôi sẽ cho cậu tin.”
Dư Tội cảm giác tên này bị điên rồi: “ Cược cái gì thì ông cũng thua thôi.”
“ Cược một tháng lương, thế nào?”
“ Được, nếu ông thua thì tôi đi đòi tiền ai?”
“ Cảnh sát đòi tiền sẽ không thiếu cách, nếu không quá ngu xuẩn.”
Hai người từ đầu tới cuối vẫn tìm cảnh đả kích lẫn nhau, cho tới khi Viên Lượng đi vào, ánh sáng đầu tiên của ban mai chiếu vào trong phòng.
Trời sáng rồi.
“ Đi thôi.” Đội ngũ liên hợp giữa đốc sát và kỷ ủy tới tận 7 người, thể hiện đầy đủ sự coi trọng:
Bình Quốc Đống thong thả đứng dậy, không nói không rằng, lên xe, xe đóng lại, không còn thấy nữa.
Ghi ấm, ghi hình, vật phẩm tùy thân của ông ta toàn bộ được chuyển dao, những việc này do Sử Thanh Hoài nhìn, hắn còn chỉ lên lầu ...
Đúng rồi, còn một người nữa, Dư Tội tới phòng Tần Kiến Công, mở cửa ra, ông ta đã nhìn thấy Bình Quốc Đông bị đưa đi, bên ngoài vẫn còn nhiều xe nữa, cuống lên hỏi Dư Tội:” Tôi thì sao?”
“ Con mẹ nó, bảo ông đưa thẻ đen đây, ông không chịu, tự xem mà làm.” Thử Tiêu hung hăng mắng:
“ Cục trưởng Tần, sẽ thả ông ngay, ông sẽ biết điều chứ ?” Dư Tội dọa lần cuối:
“ Biết, biết ... Mật mã là 33 .... Thả tôi ra, tôi ra rồi sẽ trả cho các cậu khoản tiền nữa.” Tần Kiến Công lúc này không dám ôm khư khư tiền tài nữa:
“ Không nói sớm, nói ra thì đã về nhà rồi.” Thử Tiêu cười đau bụng:
“ Nói thừa cái gì, mau tiễn cục trưởng Tần đi.” Dư Tội giục:
“ À, được, được ... Mời đi bên này.”
Tần Kiến Công không để ý tới hình tượng nữa rồi, dựng cổ áo che mặt, nhanh chóng theo Thử Tiêu xuống lầu, lòng mừng lắm, sắp ra tới cổng chính rồi.
Từ hưng phấn rơi xuống hố băng, hai chiếc xe đang đợi, tên béo dựa cổng, cười khốn nạn vô cùng.
“ ... Các cậu bảo thả tôi mà, quá đáng lắm rồi.” Tiền Kiến Công nước mắt ròng ròng:
“ Ai bảo không thả đâu, cho ông hai chiếc xe riêng đưa tiễn còn gì.”
Nói xong Thử Tiêu cười ha hả, cả mấy kiểm sát viên cũng bật cười, đi tới lấy giấy tờ ra tuyên bố căn cứ vào điều tra của cơ cấu công an, quyết định lập án điều tra ... Phó cục Tần nhũn chân ngã ra đất, Thử Tiêu cũng cười tới trượt chân ngã luôn.
Rõ ràng là chuyện rất nghiêm túc, nhưng vì một đôi này, kiểm sát viên nhịn cười tới khổ.
Kiều Tam Vượng cũng bị đội trọng án áp giải đi, chờ đợi hắn sẽ là quá trình điều tra dài dằng dặc.
Ngày hôm sau đội viên tổ chi viện mới biết vụ án này lớn thế nào, sự việc lan tràn trên mạng, vô số người vỗ tay khen hay, sau đó mấy chục công vụ viên các đơn vị dính líu vào bị truy cứu trách nhiệm. Nội bộ cảnh sát cũng không thoát, bảy đồn công an trong khu Tập Hổ Doanh có 14 người bị khai trừ khỏi đội ngũ, truy cứu trách nhiệm pháp luật, còn xử phạt nội bộ vô số.
Căn cứ vào kiểm tra hình ảnh giám sát của Chanh sắc niên hoa, vẫn còn rất nhiều cảnh sát thường xuyên ra vào Chanh sắc niên hoa, tổng đội phải phong tỏa tin tức. Cùng ngày hôm đó, căn cứ vào thẩm vấn Ninh Quốc Đống, Thử Tiêu thăm dò được một tin tức cực kỳ phẫn nộ.
Kẻ gọi đội trị an tới tra Dư Tội, Du Phong, Tào Á Kiệt chính là hai tên bạn học cũ Duẫn Ba và Vũ Kiến Ninh.
Thử Tiêu đề nghị đánh cho mấy thằng chó má đó một trận, Dư Tội biết chân tướng thì lại cụt hứng, bỏ qua chuyện này, đối thủ đã ở tầng quá thấp so với y rồi, đến mức đưa tay dí chết cũng không còn hứng thú nữa.
Bốn ngày sau lại có tin bùng nổ, Bình Quốc Đống tự sát, nghe nói là ông ta đột ngột đả thương hai người áp giải, lên tầng thượng nhảy xuống, tới gặp pháp y ngay.
Ngoài kia tin đồn bay tứ tung, nhiều nhất là nói "bên trên" giết người bịt miệng, sợ bị lôi ra vị tai to mặt lớn, nhưng Dư Tội khi đó đang chạy trên sân nghe Thử Tiêu miệng rộng báo tin liền hiểu ra vì sao có vụ đánh cược hôm đó.
"Con mẹ nó, thắng của mình một tháng lương, ông ta biết không ai tới đưa tiễn, muốn mình tặng vòng hoa đây."
Cũng trong ngày hôm đó, bình chọn cảnh sát ưu tú toàn tỉnh, có tên đồng chí Dư Tội, công bố trên mạng nội bộ, đương nhiên lời giải thích cho chuyện trước đó là đồng chí Dư Tội tới Chanh sắc niên hoa chấp hành nhiệm vụ đặc thù, bằng chứng rõ ràng là hôm sau Chanh sắc niên hoa bị tra xét, tìm ra vô số chứng cứ phạm tội, không ai dị nghị được gì.
....
Hôm nay dừng ở đây, vừa vặn kết vụ này.