Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 693 - Q5 - Chương 176: Tin Vui Bất Ngờ. (1)

Q5 - Chương 176: Tin vui bất ngờ. (1) Q5 - Chương 176: Tin vui bất ngờ. (1)

Ba tuần sau, đầu tháng 11, gần ngày lễ độc thân.

Bãi cỏ ở sân huấn luyện đã úa tàn, đường chạy quanh thao trường phủ một lớp lá thu dày, mỗi sáng thực dậy sương phủ kín, một mùa đông nữa lại tới.

Tổ chi viện thêm hai người mới, là thực tập sinh tốt nghiệp trường sĩ quan cảnh sát, khỏi phải nói, hai người này coi Lý Mân, Tào Á Kiệt xuất thân kỹ thuật như thầy, suốt ngày gọi thầy ơi cô ơi không ngừng. Sau đó tiếp nhận hai vụ án, một vụ cướp, một vụ lừa đảo, với hình cảnh thông thường có thể với còn gặp khó khăn, với tổ chi viện với trang bị hàng đầu, cùng với phối hợp ăn ý, vụ án lừa đảo liên hoàn chỉ mất 16 tiếng đã truy ra nghi phạm, sau đó ném lại cho hình cảnh xử lý nốt.

Đó mới là ý nghĩa thực sự của tổ chi viện mà Sử Thanh Hoài theo đuổi, nâng cao tỉ lệ phá án của cơ sở, trải qua rèn luyện từ mấy vụ án lớn, tổ chi viện đã thuần thục lắm rồi.

Gần đến trưa, thực tập sinh Thẩm Trạch từ dưới nhà chạy lên lầu, vẫn giữ tư thế huấn luyện, hai tay đặt bên hông, mắt nhìn phía trước, khi giảm tốc, đi đều rất tiêu chuẩn, tới phòng phó chủ nhiệm, gõ cửa, không ai đáp.

Phó tổ trưởng Dư không có mặt, hắn tới đã ba tuần, cảm giác là vị phó tổ trưởng này rất thần bí, quan chức không lớn, nhưng làm cao, nghỉ việc không bao giờ xin phép, ngay chính ủy, phó chính ủy cũng chẳng làm gì nổi, hắn luôn cho rằng đây là loại Nhị Thế nhà lãnh đạo nào đó.

“ Thẩm Trạch, cậu ra đây.”

Có người gọi, hắn quay đầu, cũng là thực tập sinh khác, Trương Vi Vi, tóc ngắn ngang vai, tính tình hoạt bát, cả hai đều tốt nghiệp chuyên ngành điều tra hình sự, có nhiều tiếng nói chung.

“ Sao thế?”

“ Xem tôi viết cái này.” Trương Vi Vi lấy trong túi ra mấy tờ giấy, là báo cáo vụ án lừa đảo liên hoàn, đây là nhiệm vụ giao cho thực tập sinh:

Thẩm Trạch trải ra xem:” Không tệ, nữ sinh các cô văn hay thật, hơn tôi nhiều, không mất lòng ai, chứ tôi thấy trong tiểu tổ này trừ chị Lý, anh Tào còn có bản lĩnh thực, số còn lại chỉ là ăn bám.”

“ Này, đừng nói linh tinh, nộp chưa?”

“ Nộp cho ai, tổ phó có nhà đâu.” Thẩm Trạch khinh thường, còn trẻ lắm nên không biết trời cao đất dày là gì:

“ Giao cho chị Lý, chị ấy dễ nói chuyện.”

Hai người thương lượng một lúc rồi đi gõ cửa phòng tổ kỹ thuật, bên trong lập tức truyền ra giọng Lý Mân:

- Ai đấy, vào đi.

Chỉnh lại quần áo, hai người đi vào, đứng nghiêm, kính lễ, sau đó nộp báo cáo, Lý Mân xem lượt qua:” Cứ giao cho tôi là được, giao cho Dư Tội cậu ta cũng chẳng hiểu, ngồi cả đi ... Thử Tiêu dọn đồ của cậu đi, bừa bộn quá.”

Thử Tiêu đang chơi tưng bừng, không thèm để ý, Du Phong cười: “ Cậu ấy vừa mê trò câu cá, kệ cậu ấy chơi đi.”

“ Trước mặt người mới, chú ý chút ảnh hưởng chứ.” Lý Mân không thèm nói nữa, hung hãn đứng dậy, tích thu di động của Thử Tiêu làm hắn trú tréo như heo bị chọc tiết:

Thầm Trạch chau mày, Trương Vi Vi không nhịn được cười, phong tình nụ cười đó làm Tiêu ca đang đùng đùng nổi giận chớp mắt thay đổi thái độ, vờ vịt dọn đống bừa bộn của mình.

Lý Mân ném trả điện thoại, quay về chỗ:” Thế nào Thẩm Trạch, Vi Vi, thấy hoàn cảnh chỗ này ra sao?”

“ Rất tốt ạ.” Trương Vi Vi là cô gái rất thích cười, cười một cái là hai mắt cong theo, hết sức dễ thương:

“ Đúng là không tệ.” Thẩm Trạch có chút máy móc, vẫn còn có chút gò bó:

“ Đừng nói mấy lời đối phó ấy, cho tôi biết suy nghĩ thực sự của hai đứa, cần cái gì, thứ gì phải cải tiến cứ nói.”

“ Không có ạ, sách giáo khoa của chúng ta lạc hậu quá, nhiều thiết bị em chưa thấy bao giờ.” Trương Vi Vi nói thật, tổ chi viện này trang thiết bị tốt ngoài dự liệu của cô, thiết bị phân tích hình ảnh kia chẳng hạn, giá tới 40 vạn, trước kia cô mới chỉ nghe nói mấy quốc gia phát triển mới có:

“ Tôi chúng không ngờ chúng ta được trang bị tốt như vậy.” Thẩm Trạch khen ngợi:

“ Nhầm rồi, vũ khí sắc bén nhất là ở đây, không phải thiết bị, cho dù thiết bị là không thể thiếu.” Lý Mân chỉ cái đầu:

Hai người kia còn chưa hiểu ngay:” Chị Lý, ý chị là?”

Thử Tiêu đột nhiên nói chen vào: “ Đầu to, mặt tròn, đi khắp thiên hạ không sợ một ai.”

Thế là xoạch một phát, Lý Mân sôi máu vơ hai cuốn sách ném Thử Tiêu, Thử Tiêu đỡ ngay, sau đó nhảy khỏi bàn nhanh chân dùng hai người mới làm yểm hộ, chống lại sự truy bắt của Lý Mân.

“ Cái thằng nhóc này ... Kệ cậu ta ... Hai đứa vừa nói gì nhỉ, tức chết được ...” Lý Mân không đuổi được Thử Tiêu, mất hết hình tượng, thở không ra hơi:

Hai người mới cười ngượng cáo từ, vừa vặn gặp Tào Á Kiệt bê một đống tài liệu, vội vàng đi tới giúp, Tào Á Kiệt vào phòng nói: “ Chị Béo, sách và tài liệu của chị đây, thiếu hai cuốn nữa ... Hả, làm sao thế ?”

“ Tức chết đi được.” Lý Mân còn tâm trạng nào mà nghe nữa, đang ngồi thở phì phò:

“ Ai làm Chị Béo giận thành thế này, tôi và Du Phong trút giận thay chị.” Tào Á Kiệt cũng dần bước khỏi bóng ma tâm lý rồi:

“ Thử Tiêu chứ ai?” Du Phong nói vào:

“ À, tên đó thì hai chúng tôi không chọc vào nổi, Chị Béo, chị nhịn đi vậy.” Tào Á Kiệt thay đổi thái độ như chớp, cái tổ này nó rắc rối thế đấy, may mà cái tên rắc rối nhất chẳng thấy mặt đâu.

Người thì khuyên nhủ, người an ủi, Thử Tiêu quay về, Lý Mân định phát tác thì “ ta đa", hắn hóa phép ra túi giấy lớn, bên trong là mùi khoai lang nướng ngào ngạt.

Chú Mập hiểu Chị Béo nhất, Lý Mân sáng mắt chọn hai củ lớn nhất, xuống nước:” Thế này còn được ... Tôi chẳng thèm quản cậu đâu, nhưng mà có người mới tới, cậu phải giữ tí thể diện cho bản thân chứ, đừng bày đống thói xấu ra, bọn nhỏ bị lây thì sao?”

“ Cái đó mà là thói xấu à, là ưu điểm đấy.” Thử Tiêu ghé mông lên bàn, vừa ăn khoai vừa nói linh tinh:” Theo nghiên cứu, người bừa bộn so với người gọn gàng có óc sáng tạo cao hơn 50%, EQ cao hơn 90%, tính cách khôi hài hơn 70% ...”

“ Thôi đi, cậu vênh váo cái gì, còn chẳng béo bằng tôi.”

Câu này nói ra cả phòng cười nghiêng ngả, nói chuyện một lúc quay sang Dư Tội, tên này ba tuần qua bày ra trò cười còn nhiều hơn cả phòng, đầu tiên là xin nghỉ kết hôn, đừng tưởng y kết hôn, mà là cha y. Làm gì có chuyện cha kết hôn mà con nghỉ phép kết hôn, chính ủy không cho, không cho y vẫn nghỉ như thường. Sáng nghỉ bệnh, trưa chính ủy gặp y ngồi ngoài cục chống ma túy đứng bên cạnh 10 phút mà không biết gì, sau đó trong cuộc họp công tác, điểm danh phê bình y.

Ài, có những đồng chí thật không ra cái gì, đau đầu sổ mũi là bệnh, nhớ nữ nhân cũng là bệnh.

Chính ủy là người thế kỷ trước, mở miệng đóng miệng đều là lời cách mạng, biện pháp giáo dục này đã lạc hậu rồi, Dư Tội về sau chả nghe nữa, chơi trò mất tích, đếch thèm xin phép luôn, lắc mình một cái là biến mất, như Tôn Ngộ Không ấy.

“ Này các cậu có thấy Dư Tội có vấn đề không?” Lý Mân cười xong chuyển sang lo lắng:

“ Hình như vậy, chả lẽ nhớ nữ nhân mà cũng thành bệnh được? Thử Tiêu, bạn gái cậu ta là ai?” Du Phong thắc mắc, cảm thấy người có tính cách như ngựa hoang giống Dư Tội mà si tình với một cô gái như vậy thật khó tin, khiến hắn hết sức tò mò cô gái đó là người thế nào:

“ Người cục chống ma túy, đi làm nhiệm vụ từ đầu năm, tới giờ hơn nửa năm rồi chẳng có chút tin tức nào, làm cậu ta có khi cả ngày ngồi nhìn cục chống ma túy.” Thử Tiêu thở dài, hôm trước tên ngốc lại còn chặn xe cục trưởng cục chống ma túy nữa, làm người ta gọi cảnh vệ, suýt lôi đi, may mà ở đó có nhiều người nhận ra y:

Chuyện tình cảm ấy, trời mới hiểu nổi, ai ngờ tình cảm giữa Dư Tội và Chị ngực bự có thể khăng khít như vậy.

“ Vậy chúng ta giúp gì được không?” Tào Á Kiệt thấy nên làm gì đó, chuyện lần trước hắn thấy mình còn nợ Dư Tội một việc lớn:

“ Tôi có kế hoạch này, sắp ngày lễ độc thân rồi, kế hoạch của tôi là xóa bỏ độc thân ...” Lý Mân bỏ củ khoai lang xuống, nhìn ba đứa em trai một vòng: “ Đám cấp dưới ở trung tâm tin tức toàn cô bé độc thân, tôi hẹn hết tới tổng đội tụ hội, biết đâu nhìn vừa mắt ... Thế nào, Du Phong, Á Kiệt?

Tin này quá hay, hai người kia chưa trả lời, Thử Tiêu đã nhảy vào hưởng ứng: “ Hay quá, hay quá, chúng ta tổ chức tán gái tập thể ...”

“ Cậu thì liên quan gì?” Lý Mân chướng mắt:

“ Chẳng lẽ chị không nhìn ra nội tâm em cô đơn tịch mịch thế nào?” Thử Tiêu u oán nói:

“ Chưa kết hôn đã sống chung hai năm còn kêu cô đơn gà?” Lý Mân không sao tin nổi cái tướng mạo, vóc dáng như Thử Tiêu có cô vợ xinh xắn đảm đang như vậy mà suốt ngày mơ tưởng ăn vụng:

“ Chứ còn không à, chuyện bi thảm nhất cuộc đời là gì? Yêu đúng một lần tán đúng một cô gái liền hồ đồ thế nào biến thành vợ, bỏ không nổi, chị nói xem cuộc đời em u ám thế nào?” Thử Tiêu giọng điệu có vẻ ấm ức lắm, Tào Á Kiệt định khuyên thì bị Thử Tiêu quay sang mắng tội đi Chanh sắc niên hoa không rủ hắn.

Càng nói càng không sao chấp nhận được, Lý Mân không thèm nói nữa, bỏ đi ngay, còn chuyện tụ hội cũng hủy luôn, vừa mở cửa ra thì gặp Trương Vi Vi dẫn một cảnh sát trẻ, trắng trẻo đẹp trai đứng ở cổng, làm Chị Béo nhìn mắt sáng rực, hỏi soái ca là ai, Trương Vi Vi giới thiệu là tìm Thử Tiêu.

Thử Tiêu hét lên một tiếng lao ra như gió ôm chầm lấy, chính là Lý Dật Phong đang học trường sĩ quan cảnh sát ở Bắc Kinh, câu đầu tiên là:” Thằng nhóc, lần này hết chạy nhé, cậu phải mời tôi đấy.”

“ Không mời anh thì mời ai, chắc chắn rồi, gọi cả anh Dư, ăn uống, chơi bời cứ tính hết cho em, khách khí không phải là anh em đâu đấy.” Lý Dật Phong vỗ ngực bồm bộp:

Rồi, mọi người hiểu vì sao Tiêu ca vui như vậy, một thích ăn chực, một thích tiêu tiền mà ...

Bình Luận (0)
Comment