Rắc ... Rắc ... Rắc ...
Máy móc, đơn điệu, những cành cây mọc lởm chởm liên tục rơi xuống trong tiếc kéo cắt.
Mã Thu Lâm độc thoại một mình hồi lâu không ai trả lời, ngẩng đầu lên thấy Dư Tội đang máy móc tỉa cây, hồn vía ở đâu đâu, ông cười, tiếp tục làm việc. Đây là vườn của trường câm điếc, được hai nhân vật đặc thù cắt tỉa, dần khôi phục lại vẻ chỉnh tề vừa mắt. Công việc buồn chán này đã kéo dài một tuần, Dư Tội ngày ngày tới đây, vốn Mã Thu Lâm cho rằng ý của túy ông là ở cô bé Tuệ Tuệ xinh xắn, sau vài ngày phát hiện không phải.
Chứng cứ rõ ràng, cả lúc Sở Tuệ Tiệp tới, y vẫn ngơ ngẩn nhìn về một phía, chẳng biết nghĩ gì.
“ Tiểu Dư, lại cắt quá tay rồi kìa.” Mã Thu Lâm nhắc:
“ Dạ.” Dư Tội sực tỉnh, nãy giờ cắt một chỗ cắt trụi luôn cả cành, cười xấu hổ, tới chỗ khác cắt:
Nhìn cái bộ dạng đó, Mã Thu Lâm nói thẳng: “ Này Tiểu Dư, cậu mà không tới thì tôi làm một mình xong rồi, cậu tới giúp, tôi làm thêm tuần nữa chả song.”
“ Thì bác cũng có việc gì mà làm đâu, thêm tuần nữa cũng được.” Dư Tội tính lười nổi lên, ném kéo đi, móc túi bóc cái kẹo cho vào mồm:
“ Lớn rồi còn ăn cái đó.”
“ Không có cái gì trong mồm lại thèm thuốc.” Dư Tội ngồi xuống bãi cỏ nhìn khu phòng học cách đó không xa, y thích nơi này, thích không khí yên bình của nó, thiết tiết tấu chậm rãi của nó, ở đây cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái buông lỏng:
Cắt không lâu, Mã Thu Lâm cũng buông kéo, ngồi bên bồn hoa nhìn Dư Tội: “ Có chuyện phiền lòng gì à?”
“ Không ạ, cháu được thưởng, thăng chức, song hi lâm môn mà.”
“ À, tôi nghe chuyện cậu làm rồi, từ kỷ luật thành thăng chức, chậc chậc … mà tôi biết Bình Quốc Đống đấy, từ khi hắn còn làm đồn trưởng, từng có vụ án trộm cắp phá án chung với hắn, sau đó hắn được danh hiệu đồn trưởng xuất sắc toàn tỉnh.”
“ Bác thấy hắn là người thế nào?” Dư Tội thuận miệng hỏi:
“ Luận năng lực công tác thì cũng được, làm việc cũng nhanh gọn lắm, về sau thì không biết nữa, chắc như mọi người, bị đạn pháo bọc đường bắn trúng, thế là đọa lạc.” Mã Thu Lâm cười nói:
Dư Tội thích bộ dạng gió thoảng mây bay này của Lão Mã, hâm mộ một cười sống tới tâm cảnh coi mọi thứ đều nhẹ nhàng như vậy:” Bác Mã, làm sao mới có thể sống vui vẻ được?”
“ Thế thì nghĩ đơn giản chút, thấy đúng thì làm, thấy sai đừng làm, muốn làm thì làm, không muốn làm thì đừng miễn cưỡng bản thân. Ha ha, nhưng mà cậu chưa tới cái tuổi đó, thế nên cảm thấy không vui là vì trưởng thành rồi, phải gánh trách nhiệm rồi. Ví như vì sao không bỏ cảnh phục xuống mà đi, vì còn nghĩ tới cha cậu, con người không chỉ sống vì mình, đó là trách nhiệm, có trách nhiệm là tốt, không có vấn đề gì cả ... “ Mã Thu Lâm giọng càng ngày càng nhẹ: “ Sẽ một ngày cậu gánh vác được thôi, lúc đó sẽ thấy nhẹ nhàng ... Nào đứng dậy, đơn giản hơn nữa kiếm lấy sở thích, thả lỏng bản thân.”
“ Cháu chỉ có thói xấu, chẳng có sở thích gì cả.” Dư Tội gãi đầu một lúc nghĩ không ra có gì mình thích làm:
“ Tiểu Dư, rốt cuộc cậu có đối tượng không?”
“ Cháu có bạn gái.” Dư Tội không dùng từ cổ đấy.
“ Vậy thì thôi.” Mã Thu Lâm nói tới đó là ngừng:
Dư Tội lúc này mới phát hiện ra Sở Tuệ Tiệp, càng lúc càng giống giáo viên rồi, ăn mặc chỉnh tề, nụ cười sáng lạn, nhỏ giọng nói: “ Bác muốn tác hợp cho bọn cháu à, cháu không ngại có thêm bạn gái đâu.”
“ Nếu không định cưới con bé, đừng có mà sinh ý định méo mó.” Mã Thu Lâm cảnh cáo, không khác gì cha bảo vệ con gái:
“ Bác lạc hậu rồi, người hiện đại lên giường mục đích không phải động phòng nữa mà là vì niềm vui.”
“ Không phải tôi lạc hậu, đó là thứ suy đồi.”
Khi Sở Tuệ Tiệp đi tới, đề tài này tự động ngừng lại, cô mang theo hai cái cốc, đổ nước ấm, đưa cho Mã Thu Lâm một cốc, đưa Dư Tội một cốc, nhỏ nhẹ nói: “ Nước vừa đấy, không nóng đâu.”
“ Cám ơn.” Sự chu đáo của Sở Tuệ Tiệp làm Dư Tội hơi ngượng ngừng, vừa rồi nảy sinh tâm lý bất chính, nhưng mà nhìn mỹ nữ làm sao có thể tâm tư thuần khiết cho được, bất thình lình ăn một cái bợp, quay đầu lại bị Mã Thu Lâm trừng mắt uy hiếp.
Động tác nhỏ của hai người bị Sở Tuệ Tiệp phát hiện, cười khúc khích, đợi hai người uống hết rót thêm cốc nữa, thong thả về dạy học.
Thật là đẹp, cô gái này như tỏa ra linh khí vậy, chỉ bước đi khiến Dư Tội nhìn si dại.
Có cảnh đẹp thì có kẻ phá đám, tiếng xe phanh gấp làm Dư Tội giật bắn mình, chiếc xe BYD nát đỗ lại ở cổng trưởng, thân hình ục ịch của Thử Tiêu đáp đất, thế là toàn bộ tâm cảnh của Dư Tội bị phá nát, có điều nhìn thấy người thứ hai đặt cốc xuống chạy tới: “ Về từ khi nào thế?”
Lý Dật Phong không để ý tới y mà nhìn chằm chằm theo hướng Sở Tuệ Tiệp rời đi, mồm cứ há ra: “ Đó, đó không phải là chị Sở sao?”
“ Thì sao?” Thấy ánh mắt thằng này dâm tà, Dư Tội tát một phát:
“ Chị ấy từng hôn em một cái vào đây.”
Lý Dật Phong chỉ má, không chỉ còn đỡ, Dư Tội lửa ghen rực trời, nhéo hắn một cái, ấn vai lên gối: “ Học tập một năm rồi mà cái tính muốn ăn đòn không đổi chút nào.”
“ Đừng đánh, đừng đánh anh ơi ... Bọn em quan hệ thuần khiết, ai bảo em đại trai như thế ... Á, đừng đánh, em có việc ...”
Việc gì? Té ra Trương Mãnh sắp kết hôn rồi, cả Thử Tiêu và Dư Tội cùng á khẩu. Súc Sinh sắp kết hôn rồi, bọn họ chẳng hay biết gì.
“ Đúng, ngày kia.” Lý Dật Phong giải thích: “ Lệ Giai Viện nói với em, anh Mãnh cứ suốt ngày ủ rũ, sắp tới ngày tổ chức hôn lễ rồi, muốn mời các anh lại sợ mọi người không đi, cô ấy lại không quen mọi người, nên ủy thác em ... Anh, mọi người không chê anh ấy ăn cơm nhão nên không đi chứ?”
“ Sao thế được, chỉ có cái thằng đó mới suy nghĩ hạn hẹp như vậy, vợ tôi mà như thế tôi khoe cho cả thế giới. Đi, thông báo cho mọi người, tất cả đi náo động phòng.” Dư Tội hưng phấn ngay, có trò vui rồi:
“ Đúng thế, ăn cơm nhão có gì mà mất mặt, đi ăn chực thôi, thổ hào kết hôn chắc chắn là đại tiệc.” Thử Tiêu xoa xoa tay đói khát:
Không ngờ dễ dàng thế, ba người nhanh chóng về cái xe nát của Thử Tiêu, phóng đi như làn khói, quên cả chào Lão Mã ...
Thời gian gấp lắm rồi, chỉ có một ngày để tụ tập thôi.
Lý do: Súc Sinh kết hôn.
Điều kiện: Bao ăn bảo ở, có rượu có gái, tới mau.
Một mẩu tin nhắn ngắn ngủn mà nhận được phản ứng rất mãnh liệt, Trịnh Trung Lượng ở Tấn Nam, Vương Lâm cách 800 km, Thiệu Soái từ lâu đã biến mất tăm tích, thậm chí Uông Hán Gian đã gia nhập hàng ngũ truyền kỳ sáng nghiệp đều gọi điện thoại tới hỏi, ý hương cơ bản là: Ăn sập nhà đại hộ luôn.
Nam như thế, nữ cũng chẳng kém, Âu Yến Tử vì Lý Dật Phong mà tham dự vào hàng ngũ ban tổ chức, Dịch Mẫn đã về quê làm CSGT, Diệp Xảo Linh làm hình cảnh ở thành phố hạng ba nào đó, còn cả Hồ Hiểu Á ở trường học chẳng tiếp xúc, thêm vào Chu Văn Quyên, thế là nữ sinh trong lớp đều đủ.
Những người mất liên hệ từ rất lâu, những khuôn mặt trở nên xa lạ, thậm chí nghe tên cũng lạ tai, nhưng vừa nói biệt hiệu là bên kia hét chói tai.
“ Fu-ck, cậu là Thử Tiêu chứ gì, nói Nghiêm Đức Tiêu ai mà biết là ai, phải rồi, tên thật của Súc Sinh là gì, tôi phải tới chứ ...”
Phương thức liên hệ của mọi người là do An Gia Lộ cung cấp, cô có toàn bộ cách liên hệ của bạn học trong lớp, không ngờ cô gái này có lòng như thế, còn nói sẽ làm một album ảnh đặc biệt tặng Trương Mãnh.