Hôn lễ chưa chính thức bắt đầu nhưng đã náo nhiệt lắm rồi, chỉ là đám thổ hào huyện Ô Long này chẳng có phẩm vị gì, nhạc bật ầm ầm, tiếng ồn ào cả phố nghe thấy, rồi đủ các loại xe đắt tiền động cơ nổ như máy cày, rõ ràng là khoe khoang.
Hai người đi men theo tường bao khách sạn, con đường nhỏ trải đá nằm giữa bụi cây và bãi cỏ, rất có ý vị, Lật Nhã Phương xen chừng có chuẩn bị trước:” ... Tôi và cha tôi thương lượng, đó là thuê một cố vấn an ninh, chức trách chủ yếu là phòng trộm, cướp, công ty lớn như thế khó tránh khỏi tiếp xúc với cảnh sát nữa ... Dư Tội ... Ừm, cái tên này thật không thoải mái ... Cảnh sát Dư, anh có hứng thú không?”
“ Cố vấn sao?” Dư Tội cười, biến tướng của hối lộ đây mà:
“ Đãi ngộ cũng được, dựa theo tiêu chuẩn phí tư vấn của công ty, thế nào? Mỗi tháng 6000, nếu có án tính thêm, anh thấy sao?” Lật Nhã Phương cười rất chân thành, nụ cười ấy làm nam nhân khó từ chối cô, thực sự cô cũng nghĩ thế, thu nhập hợp lý hợp pháp như hẳn không có lý do gì để từ chối hết:
“ Tôi có thể từ chối không?” Dư Tội không nỡ nói "không" một cách thẳng thừng:
“ Vì sao lại từ chối?” Lật Nhã Phương hỏi lại:” Chê ít, không hợp với thân phận của anh à?”
“ Cô biết là không phải như vậy mà, đáng lẽ phải là tôi hỏi vì sao lại đầu tư vào một cảnh sát nhỏ cấp phó khoa như tôi?”
“ Vì tôi thấy anh có tiềm lực ... Xử trưởng Hứa cuối năm nay có khả năng tiến thêm một bước thành phó sở trưởng, giờ có ai không biết anh là môn sinh đắc ý của ông ấy. Tôi không dấu anh, môi trường làm ăn bây giờ, mỗi bước đều có cạm bẫy, quịt nợ, nợ tam giác, đồng nghiệp canh tranh xấu. Tôi muốn kinh doanh thì chỉ nói chuyện làm ăn, nhưng không được, đại bộ phận thời gian phải tiêu hao vào chuyện này, nếu không có chỗ chống lưng, quan hệ đủ mạnh, thực sự sao biết ngày nào họa trên trời giáng xuống.” Lật Nhã Phương đứng lại nhìn Dư Tội, có vẻ dứt khoát muốn có đáp án:
Sinh ra trong gia đình gian thương nhỏ, Dư Tội không lạ gì tâm trạng lo được lo mất của Lật Nhã Phương lúc này.
Anh ấy đang do dự.
Đây là sự thăm dò rất hữu hiệu, Lật Nhã Phương hơi nghiêng đầu chớp đội mắt đẹp, cô đâu lạ cảnh sát, thấy tiền đều do dự, sau đó cân nhắc thiệt hơn xong, họ đường hoàng đút tiền vào túi, chuyển sang nụ cười nịnh bợ.
Đương nhiên còn có ý tu bổ quan hệ, Lão Lật sau khi được thả cứ hô thất sách, chẳng những ôm nhầm chân to còn chọc nhầm người, ai ngờ một cảnh sát vô danh tiểu tốt lại có sức ảnh hưởng lớn thế, tưởng chừng chỉ có phận sâu kiến, vậy mà người ta cắn trả dữ dội tới lãnh đạo mất mạng.
Chỉ là do dự hơi lâu thì phải.
“ Tôi không biết phải trả lời ra sao để cô không thấy tôi giả tạo.” Dư Tội khó xử:
Lật Nhã Phương tủm tỉm cười:” Vậy nói thẳng đi, tôi thích người rạch ròi thống khoái.”
“ Vậy tôi trả lời cô nhé …. không!” Dư Tội đi tiếp, bổ xung:” Một câu cám ơn là đủ rồi, nếu dùng tiền để tính toán, tôi thấy mình vô sỉ lắm, hẹn gặp lại.”
Bỏ lại một câu rồi lững thững đi, Lật Nhã Phương lần thứ hai sững sở nhìn Dư Tội đi thẳng một mạch, không thể nào, có cảnh sát tốt thế sao?
Đúng lúc này tiếng pháo nổ vang, tiểu tổng quản Lý Dật Phong chạy đập cửa từng phòng hô, chuẩn bị ăn cơm, ăn xong rồi chơi, 4 giờ là tiệc chính.
Không thể không nói đây là điểm đặc sắc của Thiên Hạ Đệ Nhất Oa, ở ngoài sân 12 cái nồi cực lớn, mỗi nồi phải nấu được cả con trâu. Trời rét như vậy mà đầu bếp gần như ai cũng cởi trần, lửa rừng rực đỏ cả góc sân, không phải sân sau khuất người đâu nhé, nấu nướng ngay ở sân trước, mùi thơm ngào ngạt.
Nghe nói lịch sử cái khách sạn này truy cứu tới gần 40 năm trước, mở đầu chỉ là quán nhỏ bên đường, qua hai đời mấy chục năm kinh doanh, từ “Ô Long Đệ Nhất Oa” đã thành “Thiên Hạ Đệ Nhất Oa”, danh tiếng mỗi ngày một lớn.
Rất nhiều người tới xem cảnh tượng nấu ăn hùng tráng đó, nhất là Thử Tiêu, nhìn tới chảy nước dãi.
Lại nói Lý Dật Phong tới phòng nữ sinh, cửa vừa mở ra An Gia Lộ kéo tuột hắn vào trong, đối diện đám chị em vỗ tay nói: “ Các chị em, chú ý chút, đây là tiểu soái ca mà đồng chí Âu Yến Tử tán được, kém hai tuổi ... Mọi người thẩm hạch đi.”
“ Oa, đẹp trai quá.”
“ Lại đây cho chị xem nào.”
“ Oa, Yến Tử đúng là có nhãn quang, chuyên môn chọn trẻ vị thành niên.”
“ Soái ca, kể chuyện keo sơn của hai người đi.”
Một đám nữ sinh bỏ món ăn vặt đấy, kéo ùa tới nhìn ngó Lý Dật Phong làm Âu Yến Tử mặt đỏ như gấc, bọn họ không biết Cẩu thiếu gia mặt dày thế nào, cứ than mình tới muộn.
“ Các chị, em và Yến Tử đôi lứa yêu nhau, mặc dù tình cảm keo sơn gắn bó, nhưng tới giờ quan hệ vẫn thiếu bước cuối cùng, các chị có thể giúp em được không?”
Í, đám nữ sinh ngớ hết ra, Dịch Mẫn còn theo thói quan hỏi: “ Giúp thế nào?”
“ Không khó, nhường một phòng, tối nay bọn em cũng động phòng.” Lý Dật Phong nhìn Âu Yến Tử cười toét miệng:
Đám nữ sinh nhìn nhau, mồm "wow", chưa từng gặp chuyện này, hay đây, thế là nhất tề đồng ý, vỗ tay reo hò, tóm lấy Âu Yến Tử, đấy tới bên Lý Dật Phong, đòi biểu diện hiện trường, Lý Dật Phong chả sợ, ôm lấy cô chị đang chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào: “ Hôm nay tôi cũng làm tân lang.”
Đám nữ sinh cười hết hơi, đám nam sinh đi ra sân ăn mỳ, cả bọn đang mỗi người bê bát mỳ to bắt cái mặt ăn uống xì xụp, ăn luôn ngoài trời, cảm giác rất đã, nghe thông báo cũng cười phun mỳ ra mũi.
Chiêng trống rùng beng, kèn sáo vang trời, khi đợt pháo đón dâu lần thứ mười nổ vang, xe đón dâu người người mong đợi đã tới.
Toàn bộ dùng xe hummer hầm hố mở đường, mỗi xe treo câu chúc đỏ, nào là một đời bình an, chuyện tốt thành đôi, tam tinh chiếu rọi, tứ quý phát tài ... Tới thập toàn kỳ mỹ, đúng mười chiếc hummer, chính giữa là chiếc Bentley dài, theo sau là hàng xe đắt tiền lóa mắt, nghe khách khứa bàn tán. Lệ gia mời toàn bộ khách có xe sang trong thành phố tới, tăng thêm sắc cho hôn lễ, hôn lễ này chỉ hơn không kém hôn lễ ông chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Oa mười năm trước ...
Hạ cửa sổ xuống, Lệ Giai Viện nhìn hiện trường bận rộn, cả người quen lẫn không quen, xe đi tới đâu, người qua đường đứng lại nhìn tới đó, khiến cô thấy rất thỏa mãn.
Không biết tân lang có thỏa mãn không?
Cô quay sang dựa vào bờ vai chắc chắn của Trương Mãnh: “ Hình như anh không vui.”
“ Sao có chuyện đó chứ?” Trương Mãnh cười rất tươi, song không trọn vẹn:
“ Nói dối, em biết cha em bắt anh rời đội hình sự, anh vẫn vẫn nuối tiếc.” Lệ Giai Viện nhìn gương mặt cương nghị, mũi cao môi dầy, giống như cái tên của hắn, rất uy mãnh:
“ Có gì mà tiếc, công việc mệt, suốt ngày đêm không có khái niệm nghỉ ngơi tử tế, liều mạng cả năm, đổi hai cái xử phạt ...” Trương Mãnh ôm tân nương: “ Nhưng anh nhớ đám anh em, bọn họ đều nghèo tới lương không đủ ăn tới cuối tháng, nghèo tới keo kiệt, nhưng anh có thể giao sau lưng mình cho bất kỳ ai trong số họ ... Rồi, anh lại làm đào binh.”
“ Em biết … Xin lỗi anh.” Lệ Giai Viện khẽ nắm lấy tay Trương Mãnh, đưa lên môi hôn một cái, chuyện này làm cô vừa hạnh phúc vừa đau khổ, hạnh phúc vì trong mắt Trương Mãnh, cô quan trọng hơn tất cả, nhưng không chịu được khi người mình yêu sa sút: “ Em nghĩ, rồi một ngày họ sẽ hiểu anh.”
Trương Mãnh cười khổ: “ Anh nghĩ bọn họ còn chẳng muốn nhìn mặt anh.”
“ Chưa chắc, em sẽ cho anh niềm vui bất ngờ.”
Xe đã dừng, Lệ Giai Viện chỉ ra ngoài: “ Rất nhiều luôn.”
Úi mẹ cha nhà nó, cái mặt quả táo của thằng Thử Tiêu, nụ cười đáng ăn đòn của Dư Tội, tên Gấu Chó mặt hầm hầm trông như côn đồ, còn cả Bánh Đậu, Tôn Nghệ ...
Trương Mãnh quay sang bắt ngờ ôm lấy tân nương, hôn cuồng nhiệt ...
Cộc, cộc, côc, có tiếng gõ cửa kính, chẳng biết tên nào quát: “ Xuống xe kiểm tra.”
Tân lang tân nương phì cười buông nhau ra, mở cửa đi xuống.