Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 709 - Q6 - Chương 007: Nóng Lòng Kiếm Tiền. (1)

Q6 - Chương 007: Nóng lòng kiếm tiền. (1) Q6 - Chương 007: Nóng lòng kiếm tiền. (1)

Chi đội trưởng xem qua đại khái lời khai, vụ án thực sự rất đơn giản, hiện trường cách nhà trưởng thôn không xa, nghi phạm uống rượu mót tiểu, ra ngoài vừa vặn gặp quả phụ Dương đi tìm bác sĩ, người sẵn hơi men, thế là xảy ra vụ cưỡng bức. Đến khi gặp nghi phạm, tên này biết sợ rồi, nói trong thôn thường tìm quả phụ Dương, nghe đâu hai ba chục đồng thôi, để hắn trả nhiều hơn một chút được không?

Chi đội trưởng nghe câu này lên máu suýt đã cho vài phát, đóng cửa phòng thẩm vấn lại, ân cẩn hỏi thăm Dư Tội và mấy hình cảnh lâu năm có khó khăn gì cứ đề xuất, chi đội hỗ trợ giải quyết.

Vừa nói tới vấn đề, chủ nhiệm Ngô run ngay, có chút chột dạ, chưa ai kịp nói gì, Dư Tội đã tranh trước sốt sáng nói:” Không có vấn đề gì ạ.”

Hỏi có khó khăn không? Không có, có chúng tôi tự khắc phục, đây là lúc chúng tôi chia sẻ khó khăn với chi đội chứ không phải gây khó dễ cho chi đội.

Vậy vấn đề kinh phí? Cũng không có vấn đề, trợ cấp nhiệm vụ đang chuẩn bị gửi lên chi đội, xem có thể tăng thêm không, nhiều năm chưa tăng rồi.

Chủ nhiệm Ngô thở phào, nhìn Dư Tội với ánh mắt cảm kích, thầm nghĩ chàng trai này biết đối nhân xử thế, nếu không vấn đề ở đại đội này mà nói ra, gánh nặng sẽ đè hết lên đầu văn phòng tổng hợp bọn họ.

Không có vấn đề, sĩ khí lại cao như thế, chi đội trưởng mừng lắm, vỗ vai Dư Tội:” Nhìn xem, người tổng đội phái xuống, tầm nhìn đúng là cao, không như một số đội trưởng, không nói chuyện công tác, mở mồm ra là kêu khó khăn, kêu thiếu tiền, đòi đãi ngộ ... Hình cảnh chúng ta điều kiện có thế thôi, anh có thể không làm cơ mà, đúng không?”

“ Không đúng, không đúng.” Dư Tội nghiêm nghị đáp: “ Chi đội trưởng, điều kiện tốt phải làm, điều kiện gian khổ càng phải làm, gian khổ mới luyện ra được đội ngũ tốt, anh cứ yên tâm, Trang Tử Hà áp lực không lớn, chúng tôi đang tính khu du lịch phía trước, khu khai phát phía sau, nếu có sự kiện đột phát, chúng tôi có thể chi viện. Hơn nữa tôi thấy vấn đề trị an không nên bị động đề phòng mà nên chủ động, chỉ có chủ đột diệt vấn đề khi manh nha thì tình thế mới có thể xoay chuyển.”

Chủ nhiệm Ngô trố mắt, thế này thì bốc phét quá đáng rồi, lấy lòng lãnh đạo cũng không nên làm thế.

Chi đội trưởng lại hài lòng lắm:” Tốt tốt tốt, chủ đồng phòng chống, đề nghị này rất hay, tốt, tôi tán đồng, đồng chí từ tổng đội đi ra, nhãn quang đúng là cao.”

“ Chi đội trưởng quá khen rồi, đó đều là chuyện trong phận sự thôi mà, anh cứ yên tâm, tôi đảm bảo không để xảy ra vấn đề.” Dư Tội vỗ ngực đảm bảo, khiến đám hình cảnh trong đội vừa có chút thiện cảm trừng mắt nhìn y:

Không chỉ bọn họ, chủ nghiệm Ngô lo ngay ngáy, chi đội trưởng và đội trưởng Dư như đang diễn kịch, một ra sức biểu dương, một ra sức bốc phét, làm người ta không nghe tiếp nổi. Kết quả chi đội trưởng tỏ thái độ, an bài công tác chủ nhiệm Ngô, chuyện tiên tiến ở đây phải nhanh chóng báo cáo lên, à không, phải lập tức báo lên, đây là lá cờ đầu của chi đội.

Dư Tội tranh thủ cơ hội nhắc:” Chủ nhiệm Ngô, vấn đề trợ cấp của chúng tôi không giải quyết cũng được, chúng tôi tuyệt đối không đòi hỏi chi đội.”

“ Mai tới chi đội giải quyết.” Chủ nhiệm Ngô lúc này làm sao dám nói một chữ không, cắn răng mà nhận:

Cuộc gặp mặt này khỏi nói làm chi đội trưởng vui thế nào, trước khi đi, Dư Tội còn ân cần mời bữa cơm, chi đội trưởng mắng Dư Tội không nên làm trò này, chỉ cần yên tâm công tác, không để xảy ra sự cố, sau Tết sẽ mời mọi người ... Đồng thời yêu cầu chủ nhiệm Ngô phải chi viện hậu cần tốt cho đại đội Trang Tử Hà, để mọi người tập trung công tác.

Câu này làm Dư Tội cười không khép miệng lại được, chủ nhiệm Ngô nghẹn trợn mắt, nhưng mà mơ hồ nhận ra, hình như vị này bối cảnh không đơn giản.

Tóm lại là tiễn khách đi rồi, Dư Tội mau chóng trở về yêu cầu liên lạc viên Phương Phương mau mau lập bảng hỗ trợ, cao vào, mai tới chi đội nhận tiền.

Tâm tình Dư Tội tốt khỏi nói, gọi điện thoại về nhà, vừa xuống lầu gọi mấy cốt cán trong đội. Í, có vấn đề rồi, chớp mắt như sinh ra khoảng cách lớn, không ai thèm để ý, đặc biệt là Lão Cẩu, thái độ ác liệt, dắt xe đi về.

“ Này, tôi nói mời mọi người ăn cơm cơ mà, sao lại thế?” Dư Tội không hiểu:

Bao Thiên Nhạc đang dọn đồ không đáp, Sư Kiến Thành bàn giao chuyện trực tối cũng lờ đi, Dư Tội đuổi theo kéo xe đạp của Lão Cẩu: “ Anh Cẩu, có chuyện gì nói đi, tôi làm gì chọc giận mọi người chứ?”

“ Anh là đội trưởng, sao chúng tôi dám giận.” Cẩu Thịnh Dương nói xong tiếp tục đẩy xe đi:

Dư Tội nổi giận, quát: “ Tôi lệnh cho anh, không được đi.”

“ Hết giờ làm rồi, ngoài tám tiếng có thể không phục tùng, tôi phải về nhà.” Cẩu Thịnh Dương nhất định muốn đi, Dư Tội ngồi xuống xì lốp của hắn, bánh xe tức thì dẹp lép. Lão Cẩu không ngờ tới chiêu này, nổi khùng rống lên:” Anh là đội trưởng mà chơi trò đó à?”

“ Cho anh biết, khi tôi còn ăn nói văn minh thì tốt nhất nghe lời đi, anh dám đi thử xem, tôi sẽ gọi điện báo với vợ anh là anh được thưởng 5000, xem anh về ăn nói thế nào.” Dư Tội chắp tay sau lưng về đội:

Lão Cẩu tức lắm, định đi, nghĩ một lúc quay về, sợ đội trưởng làm thật thì hắn hết đường sống.

Dư Tội vào văn phòng, gọi Ba Dũng tới, vỗ bàn quát:” Rốt cuộc là chuyện gì?”

“ Chả có chuyện gì, mọi người nghe anh nói chuyện với chi đội trưởng như thế, lòng nguội lạnh hết rồi, cơ hội tốt như thế, sao không nói ra, anh thì không sao, ở vài ngày rồi đi, chúng tôi thì sao?” Ba Dũng nói thẳng:

“ À, ra thế, không thẹn là người muốn được thưởng nửa cân thịt lợn, đầu óc cũng chỉ ngang lợn, chi đội mà giải quyết được thì còn đợi tới bây giờ à? Anh nhắc hay không cũng thế, chẳng giải quyết được cho anh, cái đội tí xíu, anh mong chi đội liền một lúc cấp cho anh tám mười vạn à?” Dư Tội chỉ tay mắng mỏ không nể nang gì:

“ Nhưng mà cũng không thể không nhắc.” Ba Dũng ngớ ra, có vẻ hợp lý, cãi cố:

“ So với việc lấy chuyện người ta không giải quyết được làm khó người ta, chẳng bằng làm người ta vui vẻ chút, ít nhiều có thêm trợ cấp.”

“ Trợ cấp được bao nhiêu.?” Nghe tới tiền là Ba Dũng giống đám anh em nghèo của Dư Tội, mắt sáng lên:

“ Cái này anh không hiểu, tiền phải đòi từng chút một, từng xu từng hào không được thiếu ... Thông báo với họ tôi mời khách, khu khai phát mới có cái nhà hàng Giang Nam, tôi đặt chỗ rồi. Một là thấy mọi người hôm nay vất vả, hai là thương lượng chuyện kinh phí. Một câu thôi, ai không tới, mai tôi ném hóa đơn vào mặt, tự đi mà nghĩ cách.” Dư Tội nói xong đứng đậy đi ngay:

Sải bước xuống lầu, không thèm để ý tới mấy người kia, đứng ở đường vành đai đợi mãi mới có taxi, tự đi luôn.

Có câu, nghèo thì chí đoản, mấy người trong đồn chỉ có chút cốt khí đó thôi, cuối cùng vì áp lực đống hóa đơn mà đồng loạt tới nơi mở tiệc cách đó mười mấy km, chỉ vẻn vẹn cách một khoảng ruộng đồng mà khác biệt như hai vùng trời đất, nhà hàng sang trọng xa hoa, phục vụ nhã nhặn lịch sự làm mấy vị hình cảnh đều có chút rụt rè. Ngược lại Dư Tội đã quá quen rồi, còn trêu ghẹo phục vụ viên vài câu, rót mỗi người một chén, bữa cơm gặp mặt coi như đã mở màn.

“ Các anh em, ngàn vạn lần đừng hậm hực, mọi người ở dưới không tiếp xúc với lãnh đạo, nhưng tôi thì đã quá quen thuộc với bọn họ rồi, buổi chiều sở dĩ nói thế cũng là bất đắc dĩ. Một câu thôi, chuyện trong nhà, đừng mong người ngoài giải quyết hộ.” Dư Tội chạm cốc với Miệng Rộng bên cạnh, nói ra huyền cơ:” Thiếu tiền thì đừng bao giờ trông cậy vào người khác, chúng ta phải tự nghĩ cách thôi.”

Bình Luận (0)
Comment